Chương 15

1.6K 43 13
                                    

Trước khi mở cửa, Hạ Lan Bá còn tưởng là có người tới chào hàng, uể oải lê đôi dép loẹt quẹt ra mở cửa: “Không đặt “Thời báo”, không đặt “Báo sáng”, không đặt “Báo chiều”….”. Sau khi mở cửa ra liền ngây ngẩn cả người.

Khải Mặc Lũng đứng ngoài cửa, trên người khoác áo cardigan màu xám nhạt, bên chân là chiếc va li kéo Wenger Swiss Army màu nâu thẫm. Nhìn thấy Hạ Lan Bá ra mở cửa, anh cười vỗ vỗ tay kéo va li: “Tôi nghĩ có lẽ cậu sẽ bằng lòng cho tôi lưu lại một thời gian.”

Hạ Lan Bá quan sát đối phương từ trên xuống dưới, oắt, ngay cả quần bó màu trắng cũng có thể mặc….không nếp nhăn như thế này. Thật ra cậu không ngại để Khải Mặc Lũng ở lại nhưng…. “Một mình anh?”

Khải Mặc Lũng nhíu mày.

“Bạn gái anh đâu? Cô ấy thế nào?”

Khải Mặc Lũng biết Hạ Lan Bá đang nói tới An Kỳ nhưng không nói ra: “Lo cho cô ấy sao?”

“Nhất định phải lo lắng rồi”, Hạ Lan Bá nói. “Tôi nghĩ nếu muốn đối phó với anh nhưng không thực hiện được thì sẽ ra tay với người bên cạnh mà anh quan tâm nhất….. Thế nào, làm sao vậy?”. Câu nói này của cậu đổi lấy vẻ mặt kì quái của Khải Mặc Lũng, giống như đang nén giận, oán trách cậu. Cậu thầm nói đáng ra chính anh phải nghĩ tới, lại còn cần tôi nói mới tỉnh ra sao, nhưng lại bị bộ dáng gấp gáp chẳng nói chẳng rằng của Khải Mặc Lũng làm cho sợ hãi, “Giờ anh nhanh tìm cô ấy đi không có muộn mất!”

Khéo miệng Khải Mặc Lũng nhếch lên một chút nhưng không thấy má lúm đồng tiền cũng không thấy ấm áp: “Cậu nói đúng, nhưng cô ấy không phải là bạn gái tôi.” Nói xong nâng tầm mắt lên nhìn, cố gắng không để cho cái sự trách móc không đạo lí này lộ ra khỏi đôi mắt. Đôi mắt hàm chứa suy nghĩ sâu xa, anh nói với người trước mặt: “Vậy nên tôi mới muốn dọn sang đây.”

Nhưng anh không nghĩ tới trong ánh mắt mình ngoài nén giận, oán trách còn có cả chờ mong. Hạ Lan Bá bị anh nhìn chăm chú đến ngẩn ngơ trong chốc lát, nhưng cũng may cậu nhanh chóng điều chỉnh lại, chống tay lên cửa, đến gần rồi cười hề hề: “Được thôi, nhưng mà nếu tôi cho anh ở lại một buổi tối thì anh có thể trả lời tôi một vấn đề dệt hoa trên gấm kia”

Khải Mặc Lũng cười thản nhiên: “Ba buổi tối một vấn đề được không?”

Hạ Lan Bá mở rộng cửa, làm chủ nhà hiếu khách nhấc va li vào trong nhà.

.

Hạ Lan Bá đưa Khải Mặc Lũng lên tầng nghỉ ngơi: “Trong tủ có ba cái áo đã giặt rồi đấy, anh thay đi. Lát nữa tôi có việc ra ngoài nên không ở nhà với anh được. Cứ coi đây như nhà mình nhé.”

Khải Mặc Lũng đang định hỏi “Cậu đi đâu” thì đối phương đã đóng cửa ầm một tiếng. Nhìn cánh cửa đóng kín, anh lắc đầu, đi tới bên giường rồi ngồi xuống. Ngồi thần ra một lúc mới chậm rãi đứng dậy thay quần áo. Hai tay cởi nút áo cardigan, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ có chút thất thần. Đương nhiên anh có thể đề nghị đưa Hạ Lan Bá đến nơi cậu ấy muốn nhưng như thế lại có vẻ rất khả nghi. Ở trước mặt Hạ Lan Bá, anh cố gắng tỏ ra thần bí vì cái này hình như rất hợp với khẩu vị của đối phương, nhưng lại không thể gây nghi ngờ.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Dec 28, 2015 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Tiểu kim bôi dữ Đại bảo mã - Thiên Bình TọaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ