Hạ Lan Bá vừa về đến nhà là tiếp tục viết kịch bản cả đêm, đảo mắt một cái liền đem ước định cùng Khải Mặc Lũng quên sạch sẽ không còn một manh giáp. Sáu giờ sáng mới leo lên giường đi ngủ, vừa tiến vào trong ổ chăn ngủ chưa được một tiếng, liền bị tiếng chuông di động dồn dập đánh thức.Cậu giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục cắm đầu ngủ. Tiếng chuông di động vang lên một trận mới thức thời ngừng lại. Cậu lại an ổn ngủ được một chút, khó có được yên tĩnh như vậy. Ngủ một lúc mới ý thức được có cái gì đó không thích hợp - quá yên tĩnh. Cậu bình thường đều là ban ngày ban mặt mới xách mông đi ngủ. Tiếng xe chạy tấp nập dưới lầu giống như khúc hát thôi miên vang lên đúng giờ mới đúng. Nhưng lúc này, cư nhiên một chút tiếng động cũng không nghe thấy. Cậu buồn bực mở mắt ra, đang muốn nhìn một cái xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì. Đúng lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên 'Phanh' một tiếng bị đá văng ra !
Tiếng ồn ào huyên náo lại xuất hiện, nhưng không phải là tiếng xe chạy tấp nập mà cậu quen thuộc, mà là tiếng cộp cộp đâu vào đấy phát ra từ đôi giày lính ở góc phòng đang chiếm cứ toàn bộ phòng ngủ của cậu. Cầm đèn pin chiến đấu rọi đường, chùm sáng xen lẫn qua lại bên trên bức rèm cửa tinh tế trong phòng ngủ. Hạ Lan Bá lớn tiếng chửi tục một câu. Cậu liền cử động thân thể muốn ngồi dậy, còn chưa đợi cho cậu có động tác, liền bị vài người ăn mặc kiểu đặc chủng ấn xuống giường. Cậu lắc lắc đầu, mặt bị ấn xuống dán vào chăn đệm, mày cũng nhanh nhíu lại. Bởi vì cậu không đeo kính lại bị áp chế dưới tư thế này, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy cách ăn mặc từ thắt lưng của hai đội viên kia trở xuống. Chế phục màu tối, áo trong màu đen cùng giày chiến thuật ngắn. Hai họng súng tối om đập vào mắt cậu, cậu phát giác mình thế nhưng biết được khẩu súng kia đó là thanh MP5 tự động.
Sau đó là ba tiếng bước chân cộp, cộp, cộp biếng nhác vang lên. Hạ Lan Bá nghiêng đầu, đưa mắt nhìn người kia, thân ảnh cao gầy mặc chế phục đặc chủng từ cửa phòng ngủ bước vào. Chỉ có một mình gã ta không có súng, nhưng ngược lại đôi găng tay màu đen bằng da kia lại toát lên vẻ quỷ dị mà nguy hiểm.
“Ngủ được rất an ổn a.” Đối phương thẳng tắp đi đến bên giường, quỳ một gối xuống thành giường, cúi người nhìn cậu. Bởi vì đội mũ chiến thuật cùng đeo kính bảo hộ, Hạ Lan Bá hoàn toàn không nhìn thấy mặt của đối phương. Bất quá, giọng nói này nghe qua sao lại quen tai đến như thế?
Cậu đang chìm trong ảo mộng mơ hồ, đưa tầm mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá thân hình ở góc 90 độ của đối phương, đột nhiên hỏi: “Anh nói thêm hai câu nghe một chút?”
Đối phương ngẩn người, vươn tay chộp đám tóc mềm mại của cậu vò vò một phen, sau đó cất lên giọng nói trầm thấp khêu gợi mang theo ý cười: “Cậu mấy ngày rồi chưa gội đầu ?”
Hạ Lan Bá da đầu nhất thời nổ tung: “Con mẹ nó Khải Mặc Lũng ! !” Muốn giãy dụa liền nhớ đến cả người mình giống như bị quỷ áp chế trên giường không thể động đậy.
Nam tử cười cười, tiếng cười ngắn ngủi đặc biệt gợi cảm đang quanh quẩn ở trong lồng ngực cậu. Anh nâng tay tháo kính bảo hộ xuống, lùi về phía sau một bước cởi mũ đen xuống, mớ tóc đen kiêu ngạo rơi xuống quả thật là chính là gương mặt lai làm điên đảo chúng sinh.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tiểu kim bôi dữ Đại bảo mã - Thiên Bình Tọa
DiversosTác giả : Thiên Bình Tọa Thể loại : Hiện đại, đô thị, giới giải trí, ấm áp, lâu ngày sinh tình, 1x1, HE Nhân vật : Khải Mặc Lũng x Hạ Lan Bá *** Ai đọc Chung cư của các ảnh đế rồi sẽ biết đến cp này nha, quăng hint liên miên :3 ***