Sau khi Côn Lôn sinh một cơn giận 'thật lớn' lập tức lại khôi phục vẻ tươi cười nhàn nhạt vốn có, sau đó bắt đầu hỏi Tiểu Sở Tỳ rốt cuộc đi nơi nào.
Tiểu Sở Tỳ nói nàng vốn dĩ là ở trong đất đào yêu quái lên chơi, sau đó nghe được một đạo động tĩnh đặc biệt, giống như là vật gì đó cọ qua tầng lá rụng, còn tưởng rằng là bản thân đã đào ra yêu vật mới, vì vậy theo tiếng động tìm kiếm, chỉ là kỳ quái chính là tạo thành động tĩnh lớn như vậy lại chỉ là một con rắn nho nhỏ, nàng dưới mang trở về.
Côn Lôn suy nghĩ một chút, nói: "Sai a, động tĩnh của Côn Lôn Sơn đều không thể gạt được được lỗ tai của ta, nhưng con rắn này.... Mạnh Triệu Trọng, ngươi ở trong núi gặp qua sao?"
Mạnh Triệu Trọng lắc đầu.
Côn Lôn lại hỏi Tiểu Sở Tỳ: "Cụ thể là nhặt ở chỗ nào?"
Tiểu Sở Tỳ cười hì hì, đưa tay túm ngón tay của nàng, sau đó kéo người chạy đến chỗ cũ, những chỗ trên đường đều là đống hỗn độn , lùm cây bị nhổ tận gốc, cành nhánh cong vẹo tán trên mặt đất, ngân sam thụ cao to dường như bị một cổ lực mạnh vặn cong, giữa không trung xoắn thành dáng vẻ của một đóa liên hoa.
— sơn thánh, sơn thánh cứu mạng a!
— Tiểu Sở đại nhân nhổ bọn ta lên, nếu không trồng trở lại đạo hạnh sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.
— sơn thánh, tiểu thụ nếu không thẳng trở lại sau này cũng sẽ không thẳng lại được, cầu sơn thánh cứu mạng!
Những cây cối này đều là thụ linh, vừa nhìn thấy Côn Lôn nhất tề kêu rên khóc rống, khắp núi tất cả đều là thanh âm cầu xin của thụ linh, Côn Lôn Sơn đã lâu không náo nhiệt như vậy.
Côn Lôn: "....."
Mạnh Triệu Trọng: "....."
Khương Ương: "....."
Tiểu Sở Tỳ trái nhìn một cái, phải nhìn một cái, đối với công tích của bản thân biểu thị vô cùng thoả mãn, hai cái lỗ tai run rẩy đến hăng hái vô cùng: "Hì hì."
Côn Lôn bị làm cho đầu sắp nổ tung, nàng xoa xoa cái trán, nói: "Mạnh Triệu Trọng, ngươi lưu lại, đem cây nên vặn thì vặn trở lại, nên trồng thì trồng lại, sau đó trực tiếp quay về trong viện, chúng ta trở về đi."
Vốn dĩ Côn Lôn vẫn nghi hoặc Tiểu Sở Tỳ hiện tại mới lớn một chút, hơn nữa pháp lực cũng không khôi phục, làm sao có thể làm trời làm đất giống như trước kia, đem Côn Lôn Sơn giảo đến không được an bình. Nhìn thấy chỗ nàng nói — đống đất ở khắp nơi, còn có mấy cái hố lớn sâu đến không thể sâu hơn, mơ hồ có thể ngửi được khí tức còn sót lại của yêu vật, liền biết.
Trước đây nàng thần thông quảng đại, bản thân đi làm, hiện tại nàng tay trói gà không chặt, có thể mệnh lệnh một đám lớn yêu quái tiểu yêu đi làm, coi như là một đại nhân tài.
"Nhân tài" Lơ đểnh, giơ hai tiểu cánh tay dường như tranh công mà nhìn nàng.
Côn Lôn tay không phất một chút, đem bạch cừu bẩn hề hề của nàng biến thành sạch sẽ, sau đó ngồi xổm xuống, vươn tay, Tiểu Sở Tỳ liền tự phát tự giác mà ôm cổ nàng, cả người bám trên người nàng, lập tức ném con rắn nhỏ trong tay xuống đất.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BIÊN TẬP XONG] Sinh Nhi Vi Yêu
RomanceTên tác phẩm: Sinh Nhi Vi Yêu Tác giả: Huyền Tiên Tình Trạng : Liên tái Thể loại: kỳ huyễn, dưỡng thành, ngụy sư đồ, HE Dịch giả: QT Tiên Sinh Editor: Lạc Thủy Vô Tâm