Chương 15

3.2K 275 22
                                    

"Sở...."

Nàng một chữ cũng chưa kịp nói xong, liền bị một thân thể ấm áp nhét đầy cõi lòng.

Côn Lôn nở nụ cười, bàn tay xoa nhẹ đầu nàng, hỏi: "Sao lại mất hứng rồi, ân?"

"Không có."

Côn Lôn xoa nhẹ hai chân mày sắp dính vào nhau của nàng, phụ họa: "Được, vậy ngươi vì sao hừ một tiếng rồi bỏ chạy?"

"Ta đói bụng, muốn đi ăn cơm." Tiểu Sở Tỳ nói.

"Được rồi." Côn Lôn giả ý thỏa hiệp, cánh tay ôm lấy thắt lưng của nàng, tỏ vẻ buồn ngủ.

"Ân."

Ánh trăng xuyên qua song cửa chiếu vào trong phòng, Tiểu Sở Tỳ lại không hề buồn ngủ, nhìn ngân sương trên mặt đất mà trở nên trầm tư. Nàng cũng không phải là hoàn toàn không tín nhiệm Khương Ương, từ lúc nàng nhìn thấy nguyên hình của Khương Ương liền sinh ra cảm giác thân thiết khó hiểu, sau đó theo như lời của Khương Ương trước khi Côn Lôn sưu hồn nàng gần như là vô thức lựa chọn tin tưởng nàng ấy.

Như vậy còn Côn Lôn thì sao?

Ánh mắt Tiểu Sở Tỳ dừng lại trên người nữ nhân đã ra vẻ ngủ say. Lúc thức phiêu nhiên như tiên nhân, dường như tùy thời đều sẽ rời khỏi ngươi, lúc ngủ cũng như vậy, mặt mày tinh tế phủ lấy sương mù, dường như vẫn luôn xem không thấu.

Côn Lôn sớm biết nàng là một nửa nguyên thần của Sở Tỳ kia, nên mới có thể dốc lòng chăm sóc nàng đi. Nếu như nàng không phải? Lại nếu như, người kia vĩnh viễn không trở về? Nàng ấy có thể cảm thấy thương tâm khổ sở hay không?

"Côn Lôn, buổi chiều ngươi ở thư phòng, vì sao lại khóc?" Tiểu Sở Tỳ đột nhiên hỏi.

Côn Lôn mở mắt, thanh tĩnh nói: "Bởi vì thấy được một ít việc không tốt."

Tiểu Sở Tỳ đè thấp giọng nói: "Là về nàng sao?"

"Không, về ngươi." Côn Lôn nói: "Ngươi cùng nàng vốn là một, đơn giản là bởi vì ký ức cùng nguyên thần khiếm khuyết khiến ngươi thành một người khác, nàng là ngươi của trước kia, ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, cũng hy vọng ngươi không cần vì vậy mà canh cánh trong lòng. Trên thế giới không có nàng, cũng không có ngươi thứ hai."

Tiểu Sở Tỳ chớp đôi mắt.

Ngón tay Côn Lôn chạm đến mặt nàng, chăm chú nói: "Chờ ngươi trưởng thành, sư phụ sẽ cưới ngươi, có được hay không?"

"Không được, ngươi mới không phải sư phụ ta."

Côn Lôn bật cười: "Tốt lắm, chờ ngươi trưởng thành, ta cưới ngươi, có được hay không?"

"Cũng không được, ngươi phải gả cho ta."

Côn Lôn kiên trì đổi giọng: "Tốt, chờ ngươi trưởng thành, ta gả cho ngươi, như vậy được rồi chứ?"

"Đã nói rồi, không cho ngươi đổi ý."

Tiểu Sở Tỳ thoả mãn, dán đến hôn lên mặt nàng.

Đôi môi thiếu nữ mềm mại thơm ngát không cần phải bàn.

Côn Lôn nghiêng đầu nhìn nàng, Tiểu Sở Tỳ cũng nghiêng đầu, hiếu kỳ cùng nàng đối diện, đôi mắt sáng quắt, Côn Lôn một lúc không lên tiếng, cuối cùng đem người ôm chầm đến hôn lên trán một cái, tiếp tục ôm vào trong ngực.

[BIÊN TẬP XONG] Sinh Nhi Vi YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ