Chương 27

2.2K 202 1
                                    

"Ngươi trước đừng nóng giận." Côn Lôn nói: "Nếu như đồ vật mất ở khách đếm chúng ta đến hỏi chưởng quỷ trước."

"Ta không tức giận a." Sở Tỳ ngồi xuống giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Ngươi xem ta giống như đang tức giận sao? Đi mệt rồi đi, trước đến nghỉ một chút."

"Ngươi không tức giận?"

"Ta có cái gì phải tức giận, tiểu tiểu mao tặc mà thôi, chẳng lẽ còn sợ bắt không được hắn? Ngươi đến ngồi xuống đi."

Côn Lôn bị nàng nài ép lôi kéo đi nghỉ ngơi, Sở Tỳ hai ngón tay của Sở Tỳ tùy ý dùng pháp quyết thắp sáng ngọn nên trên giá cắm, sau đó nhìn nàng chằm chằm.

Côn Lôn từ nhiều năm trước đã quen nàng sát phạt quyết đoán, thủ đoạn sắc bén, mặc dù nuôi bên cạnh một nghìn năm nhưng mỗi khi gặp phải ánh mắt như vậy nàng vẫn không biết phải làm sao. Đồng sắc của nàng nghiêng thiển, có chút tựa như rượu hổ phách lâu năm, ôn nhuận có ánh sáng, lúc nhìn người nghiêng dưới ánh nến bởi vì quang ảnh mang theo một chút lam nhạt như ảo giác, vô cùng mềm mại khả ái.

— Trừ ta ra, người khác đều xấu xí, biết không?

— dĩ nhiên biết.

Côn Lôn chống lại ánh mắt của nàng, đại khí cũng không dám suyễn.

Hai tay Sở Tỳ đặt trên vai nàng, đè xuống, thân thể Côn Lôn cứng đờ.

Sở Tỳ ngưng mắt nhìn nàng.

"Côn Lôn...." Nàng rốt cục chậm rãi dán đến gần.

"Ta sờ thế nào vẫn cảm thấy có chút đơn bạc?" Bàn tay Sở Tỳ đi xuống, dọc theo cánh tay một đường chuyển đến trên tay: "Tay ngươi lạnh quá."

Tay nàng quá có chừng mực, có chừng mực đến có cảm giác dán vào quần áo.

Côn Lôn mở miệng, phát giác đầu lưỡi cũng tê liệt, nhất thời không nói thành lời.

Sở Tỳ nháy mắt mấy cái: "Sao ngươi không nói lời nào nha?"

Côn Lôn khẽ nhắm mắt, tỉ mỉ hồi tưởng trước đây là ứng đối thế nào, nhưng có thể là trời sinh tảng đá phản ứng trì độn, hoặc có lẽ ký ức lâu dài nhất thời không cách nào nhớ lại, nàng suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra đáp án.

Lúc này ánh mắt của nàng trở nên mê man, rung động trong lòng cũng đã lắng xuống.

Sở Tỳ thường thấy dáng vẻ này của nàng, mỗi lần đều xuất phát từ bản năng cảm thấy khó chịu, nàng ngắt lời nói: "Không nên nghĩ. Côn Lôn, ngươi nhìn ta."

"Được." Vì vậy Côn Lôn thu hồi tâm tư, nhìn nàng,

Sở Tỳ nghiêng người đến, cách nàng quá gần, cái trán gần như kề lên trán nàng, nàng hỏi: "Thấy cái gì rồi?"

"Thấy không rõ."

Tâm tình u ám vừa rồi của Sở Tỳ bị ba chữ của nàng khinh phiêu quét đi hơn một nữa, khóe môi khẽ cong, lui về phía sau một chút, tiếp tục hỏi: "Hiện tại thì sao, thấy cái gì rồi?"

"Ngươi."

"Ta thế nào?"

"Ngươi đang cười."

[BIÊN TẬP XONG] Sinh Nhi Vi YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ