Dục trì bạch ngọc to lớn vững chắc, hơi nước lượn lờ, thân thể xích lỏa tựa trên thành trì, một tay chắn trước ngực, một tay dĩ nhiên rủ xuống, Sở Tỳ hai mắt nhắm nghiền, như là đang ngủ.
Bên ngoài vốn là tinh không vạn lí, đột nhiên mây đen rậm rạp, trên chín tầng trời sấm sét cuồn cuộn.
Sở Tỳ bỗng dưng mở mắt, có thủy quang chợt lóe mà qua trong mắt nàng.
Cánh tay của nàng tùy ý vỗ trong nước, bọt nước cuồn cuộn nổi lên, những giọt nước rung động trên không trung, cuối cùng biến thành thiếu nữ dáng vẻ thanh tú, vạt áo nhẹ nhàng vũ động, chân thành quỳ gối bên dục trì, dáng vẻ nhu thuận liễm mục, nhẹ giọng nói: "Vương thượng."
Sở Tỳ không biết từ chỗ nào biến ra một phong bái thiếp mạ vàng, sắc mặt nhàn nhạt phân phó: "Đem cái này đưa cho Côn Lôn."
Nàng nói xong, không nói thêm lời nào nữa, từ trong nước chậm rãi đứng lên, bọt nước từ trên hàng mi rơi xuống, lướt qua hai vai, ngực, bụng, chân ngọc, sau khi Sở Tỳ khôi phục, so với trước đây còn gầy hơn một chút, xương hồ điệp phía sau càng thêm lộ rõ, lúc này thẳng người đứng ở nơi đó, dường như lập tức muốn giương cánh bay đi.
Hai tay nàng dang ra, lập tức có người tiến lên tất cung tất kính mặc xong quần áo cho nàng.
"Cố nhân vài ngày nữa sẽ đến thăm. Tỳ" Mạnh Triệu Trọng cầm lấy bái thiếp Côn Lôn đặt ở một bên, không hề tâm cơ đọc lên, còn có chút lạc quan hỏi Côn Lôn: "Tỳ này là Tiểu Sở đại nhân của chúng ta sao? Các ngươi không phải cùng nhau xuống núi sao? Tiểu Sở đại nhân thế nào lại không trở về cùng sơn thánh?"
Côn Lôn xoay mặt đi, nhẹ giọng than thở: "Nàng sẽ không trờ về nữa."
Mạnh Triệu Trọng ngốc nghếch chỉ vào bái thiếp nói: "Đây không phải đã viết sao, vài ngày nữa không phải là không bao lâu sẽ đến sao?"
Côn Lôn chỉ là cười khổ, lại không trả lời.
Ngày hôm đó nàng đột nhiên kinh hoảng ngồi dậy, phái Mạnh Triệu Trọng suốt đêm lập tức rời khỏi Côn Lôn Sơn, Mạnh Triệu Trọng bị nàng gọi từ đáy nước lên, hỏi cũng không hỏi một câu đã nhét một đống thứ chạy xuống núi.
Mạnh Triệu Trọng đi rồi, Côn Lôn liền an tâm chờ đợi trong viện.
Sở Tỳ đến còn sớm hơn nàng nghĩ, nàng có chút kinh ngạc, rất nhanh đã hiểu được, Sở Tỳ là người muốn liền làm, không giống như nàng luôn có nhiều điều cố kỵ, càng ngày càng bị nhiều thứ kéo chân, bước đi gian nan.
Nàng ấy một mình đến đây, không mang theo nửa người tùy tùng.
Trước tiên chỉ là đứng rất xa, chỉ có một đường nét không rõ, thấy nàng dáng người cao gầy, mặc trường bào hắc sắc, cổ áo có một vòng lông hồ ly đặc biệt ung dung, thanh quý lại vô tình. Côn Lôn thầm nghĩ, nàng không phải luôn thích mặc màu trắng sao?
Gió nhẹ lướt qua làm chuông bạc sau tóc lay động, đinh đinh đang đang.
Dễ nghe hơn bất cứ thứ gì, êm tai hơn bất cứ thứ gì.
Côn Lôn nhắm mắt lại.
Thẳng đến Sở Tỳ từng bước đến trước mặt nàng, cười như không cười nói: "Côn Lôn Thần Quân, đừng đến... Không việc gì a."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BIÊN TẬP XONG] Sinh Nhi Vi Yêu
RomanceTên tác phẩm: Sinh Nhi Vi Yêu Tác giả: Huyền Tiên Tình Trạng : Liên tái Thể loại: kỳ huyễn, dưỡng thành, ngụy sư đồ, HE Dịch giả: QT Tiên Sinh Editor: Lạc Thủy Vô Tâm