- Hả? Sao mặt cô gian gian, tưởng đồng ý chứ. – Anh Dã ngạc nhiên lắm. Cậu đang nghĩ xem con mèo nhà này sẽ gật đầu đồng ý với toan tính mưu đồ gì rất xấu ra… xem chừng cậu đoán sai mất rồi.
- Trò khác đi. Học tập là học tập, không thể đem ra để làm mục đích cá cược được. – Lãnh Hạ bắt đầu giở giọng lên lớp người mới vào. Cô dừng một lúc rồi suy nghĩ xem cái gì mình giỏi nhất. Đắn đo một hồi cô quyết định – Chiều nay có tiết âm nhạc, nếu nhớ không nhầm hôm nay học piano có một bài kiểm tra, cậu mới vào nên sẽ không bị kiểm tra, nhưng xin xỏ chút thì cô đồng ý ngay…
- Dài dòng quá. Cô tóm gọn lại đi. Cô huyên thuyên gì mà tôi chẳng hiểu. Thế rốt cuộc cô muốn chơi như thế nào. – Anh Dã rất ghét sự dài dòng, cậu liền cắt ngang lời Lãnh Hạ, đôi lông mày nhíu lại gần nhau.
- Hừ, đúng là bất lịch sự - Bị cắt ngang trong khi đang nói dở cũng là thứ Lãnh Hạ rất ghét. – chúng ta thi đánh piano. Ai được đứng hạng nhất, chấm ba chấm.
- Chấm ba chấm là sao? – Trong lời nói của Lãnh Hạ lại có ba từ chấm ba chấm, Anh Dã hiểu ngay hàm ý gì. Nhưng ngoài mặt lại giả bộ ngu ngơ khờ khờ để làm địch khinh ta. Cậu tính toán quả là kĩ lưỡng, bẫy đã giăng, giờ chỉ còn ngồi chờ con mồi rơi vào bẫy thôi.
- Cậu thích ngắn ngọn mà. Chấm ba chấm ở đây là cái câu sau mà cậu đã nói. Tôi không thích nhắc lại. – Nói rồi cô quay mặt đi, tay khẽ đưa lên che miệng cười gian tà.
- Ồ! Đồng ý. – Anh Dã ồ một tiếng thật dài, nhìn đôi vai Lãnh Hạ đang rung nhẹ, cậu biết cô đang cười. Vậy là cô sắp đến gần bẫy của cậu rồi!
BẠN ĐANG ĐỌC
Bản giao kèo nô lệ
Ficção Adolescentethật đơn giản và thật nhẹ nhàng e không quá nổi bật trong đám đông e chẳng cần tự đánh bóng bản thân chẳng cần e trở nên giỏi giang e chỉ cần là chính e thôi.... ......đó là những gì CON QUẠ nói với MÈO NHÀ.....