Trong lúc đi tới khu rừng ngoài chợ yêu, hoa lan nhỏ cứ đi một hồi lại dừng bước.
Đông Phương Thanh Thương hết nhẫn rồi lại nhịn, nhưng sau một lần chân trái vướng chân phải, cuối cùng Đông Phương Thanh Thương không nhịn được nữa, sầm mặt lạnh lùng nói: "Lại có chuyện gì nữa? Rừng này ngươi cũng thấy mới lạ à?"
Hoa lan nhỏ khó chịu kéo kéo cổ áo: "Đại ma đầu, ngươi không thấy nóng sao?"
Đông Phương Thanh Thương cười lạnh: "Chút thuốc đó cũng khiến tâm thần ngươi rối loạn, có thật là ngươi tu tiên không vậy?"
"Thuốc?" Hoa lan nhỏ vừa nói vừa định kéo cổ áo, Đông Phương Thanh Thương khẽ nhíu mày, hất tay trái ra, còn chưa kịp chỉ trích, hoa lan nhỏ đã sốt ruột nói, "Ngươi cho ta mở cổ áo thở một chút đi, ta sắp nóng chết rồi đây."
Hiển nhiên Đông Phương Thanh Thương không chút động lòng: "Vậy ngươi đi chết đi."
Hoa lan nhỏ tức tối nghiến răng, "Chẳng qua chỉ là lột áo thôi mà, ngươi là nam nhân mà xấu hổ nỗi gì, có nhìn thấy gì cũng là ta thiệt mà!" Hoa lan nhỏ khựng lại rồi bổ sung, "Hơn nữa trên người ngươi còn chỗ nào ta chưa nhìn thấy đâu!"
Nghe thấy câu này từ miệng mình nói ra, Đông Phương Thanh Thương đã không còn hơi sức để vỗ trán nữa.
Hắn không muốn đốp chát hơn thua với hoa lan nhỏ nữa mà cất bước đi về phía trước, nhưng chân trái ì ra tại chỗ, không chịu di chuyển. Nộ khí tích tụ trong lòng Đông Phương Thanh Thương chui lên, giọng cũng trở nên lạnh lẽo: "Ngươi thật sự tưởng rằng bổn tọa không làm gì được ngươi sao?"
Chưa dứt lời, hoa lan nhỏ đã dùng miệng hắn thở dốc: "Không phải... Ta thật sự cảm thấy kỳ quái lắm." Nàng cắn môi, lấy tay trái xoa xoa bụng dưới, "Ở đây..." Rõ ràng là dùng tay Đông Phương Thanh Thương chạm vào cơ thể hắn, nhưng khi bàn tay xoa lên bụng, cảm giác ấm áp bỗng dâng lên đầu, một cảm giác chưa từng xuất hiện đang gào thét trong linh hồn nàng, "Đại ma đầu, cơ thể ngươi... kỳ lạ quá."
Đông Phương Thanh Thương càng nhíu chặt mày.
Đạo hạnh và định lực của tiểu hoa yêu này thật sự còn kém hơn tưởng tượng của hắn nhiều, chỉ có chút thuốc kích thích phản ứng thôi đã khiến cô ta rối loạn đến mức ấy, Đông Phương Thanh Thương tỏ ra vô cùng bất mãn với chủ nhân đã nuôi dạy linh vật này, nhưng trong tình trạng hiện giờ, Đông Phương Thanh Thương cảm thấy nếu hắn không ra tay, để mặc cho dược tính hoành hành trong cơ thể, e là tiếp đó hoa lan nhỏ sẽ còn gây ra tai họa gì đó mà hắn không ngờ tới.
Hắn sầm mặt chậm rãi lên tiếng, "Ổn định tâm thần, cảm giác của cơ thể ngũ quan chẳng qua chỉ là hư ảo, giữ vững nguyên tâm, vứt..." Còn chưa dứt lời, hoa lan nhỏ đã lột áo ngoài.
"Chúng ta quay lại tuyết sơn Côn Luân cho mát đi."
Đông Phương Thanh Thương nghẹn lời, tâm trạng vẫn không vui như lúc nói chuyện với hoa lan nhỏ thường ngày, "Bổn tọa chịu mở lời chỉ điểm tâm pháp là phúc phận bao nhiêu người cầu còn không được, ngươi lắng nghe lời của tổn tọa còn có ích hơn cả mười ngọn Côn Luận."
Hoa lan nhỏ lại càng nóng nực hơn, không buồn nói chuyện với Đông Phương Thanh Thương nữa, chỉ dùng tay xoa xoa bụng dưới, vui sướng dâng trào trong cơ thể và cảm giác trống trải khiến Đông Phương Thanh Thương cũng hơi bất ngờ – Đây không chỉ đơn thuần là mê dược của Yêu giới.
Hắn điều chỉnh khí tức trong người, định ép thuốc ra khỏi cơ thể, nhưng vào lúc này, bỗng nghe một tiếng "soạt" từ bên hông truyền đến, trên chân trái có dị vật quét qua, cảm giác trơn nhẵn thậm chí khiến hoa lan nhỏ bất giác rên thành tiếng.
"Công tử, sao lại một mình cô đơn trong rừng vậy, không biết đường phía trước đi thế nào sao?"
Giọng nói khàn khàn quyến rũ vang lên bên tai, hơi thở thổi vào trong tai Đông Phương Thanh Thương, truyền đến một cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Chân trái của hoa lan nhỏ không kìm được mà run rẩy.
Đông Phương Thanh Thương vẫn lạnh lùng đứng đó, đến khi xà yêu thò mặt ra trước mặt hắn, thè lưỡi muốn hôn lên miệng hắn, Đông Phương Thanh Thương cong khóe môi, biểu hiện vừa gian xảo vừa ngông cuồng, hắn đưa tay gỡ nữ nhân đầu người thân rắn đang quấn trên người mình xuống, năm ngón hóa thành trảo, bóp đầu nàng ta như bóp một quả cầu, khiến cơ thịt trên mặt nàng ta biến dạng.
Xà yêu oai oái kêu đau, thân rắn không dám quấn lấy Đông Phương Thanh Thương nữa mà đau đớn xoắn lại trong không trung, đuôi rắn quật tới quật lui giãy dụa dưới đất: "Công tử... Ái da, công tử... Nô gia đau quá."
"Dám dòm ngó đến bổn tọa, đúng là gan to bằng trời."
Xuyên qua ngón tay của Đông Phương Thanh Thương, xà yêu nhìn thấy nửa mặt trái và nửa mặt phải của nam nhân trước mặt có biểu hiện hoàn toàn khác nhau, nửa mặt trái của hắn đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, giống hệt những nam nhân bình thường trúng thuốc do mẹ nàng ta bào chế, nhưng nửa mặt bên phải hoàn toàn khác biệt, mắt phải rực sáng, ánh mắt sắc bén ẩn chứa sát khí, nụ cười trên môi càng đáng sợ như Câu hồn sứ giả của Địa ngục.
Phản ứng trái ngược này khiến nữ yêu quái đầu người thân rắn vô cùng kinh ngạc hoảng sợ, nhưng càng khiến nàng ta thất kinh hồn vía hơn là sức mạnh của bàn tay đang bóp chặt đầu mình. Không cần tiếp xúc nhiều, chỉ dựa vào sự thật nàng ta dốc toàn lực giãy dụa nhưng cũng chưa thoát ra được, xà yêu biết thực lực của mình và người trước mặt này đây như cách biệt bùn mây: "Đại nhân! Đại nhân! Nô gia... tiểu yêu biết sai rồi..."
Đông Phương Thanh Thương gật đầu, lạnh lùng nói, "Được, nếu đã biết sai thì hãy nói thử ngươi đáng nhận trừng phạt gì."
"Chuyện này..."
"Ngươi không nói..." Sắc mặt Đông Phương Thanh Thương lạnh đi, "Vậy để bổn tọa phạt cho xong." Vừa dứt lời, năm ngón của Đông Phương Thanh Thương bùng lên một ngọn lửa màu đỏ, chỉ nghe mấy tiếng "xì xì" vang lên, gương mặt xà yêu lập tức cháy lên một dấu ấn năm ngón, nàng ta kêu la thảm thiết, thanh âm tựa như vang vọng đến tận mây xanh, khiến chim chóc trong rừng bay tứ tán.
Đông Phương Thanh Thương vứt nàng ta ra, cơ thể của xà yêu đau đớn cuộn thành một khối, nàng ta không có tay, chỉ đành dùng đuôi che mặt mình, toàn thân run rẩy, không dám ngước đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương. Nhưng cho dù cúi đầu, nàng ta cũng nhìn thấy Đông Phương Thanh Thương lê một chân chầm chậm bước tới trước mặt mình, xà yêu không cười nổi, chỉ cảm thấy theo cự ly ngắn dần giữa mình và Đông Phương Thanh Thương, không khí quanh người nàng ta bắt đầu trở nên vừa nóng vừa nặng nề, tựa như muốn xé rách da thịt nàng ta, nàng ta chưa từng cảm nhận được khí thế kinh hãi như vậy bao giờ, chỉ biết cúi đầu phủ phục dưới đất, ngay cả kêu đau cũng không dám, chỉ im lặng thể hiện sự thần phục.
Đông Phương Thanh Thương chìa tay ra, "Thuốc giải."
"Đại... đại nhân, đây là thuốc mẹ tiểu yêu mới điều chế, thuốc này không... không có thuốc giải."
Đông Phương Thanh Thương nghe vậy bèn nhướng mày, "Nếu vậy giữ ngươi lại có ích gì?"
"Không không không!" Xà yêu vội vã xin tha, "Tiểu yêu có thể kêu mẫu thân điều chế thuốc, bây giờ sẽ kêu mẫu thân điều chế thuốc giải ngay lập tức, xin đại nhân tha mạng, xin đại nhân tha mạng!" Nàng ta sợ hãi khóc lóc. Nhưng tiếng khóc lại khiến Đông Phương Thanh Thương chau mày: "Gần đây bổn tọa phiền nhất là tiếng khóc."
Ngọn lửa trong tay Đông Phương Thanh Thương lại bùng lên, nhưng vào lúc này, tai trái của hắn bỗng dưng cử động, đột ngột áp vào bụng dưới, sau đó chộp một cái!
Toàn thân Đông Phương Thanh Thương cứng đờ. Trong khoảnh khắc ngây người này, miệng hắn phát ra một tiếng rên rỉ khàn đặc trầm thấp uyển chuyển, sau đó còn thêm mấy tiếng thở dốc.
Ngọn lửa trong tay lập tức tắt lụi, Đông Phương Thanh Thương tựa như giật mình đờ người ra.
Xà yêu bò dưới đất càng không đoán được tình hình, tròng mắt nàng ta đảo quanh đảo quất, lòng thật sự vô cùng khó hiểu, tình trạng của nam nhân này... rốt cuộc là thế nào vậy, rốt cuộc... có trúng thuốc đó không...
Biểu hiện của hắn... sao giống như bị bệnh vậy?
Hiện trường im lặng hồi lâu, mãi đến khi từ xa có tiếng gió vù vù truyền tới, một nữ nhân hét lớn chạy đến: "Đừng hòng làm hại con gái ta!" Một đạo yêu lực chém về phía Đông Phương Thanh Thương.
Đông Thương Thanh Thương vô thức bày kết giới, đập tan yêu lực, lực đạo tản mát ra bốn phía, khiến cây to xung quanh đều bị chém ngang.
Yêu lực tản đi tứ phía, tin tức trong rừng có người giao đấu nhất định dẫn dụ nhiều người đến xem. Thanh xà yêu đứng trước mặt Đông Phương Thanh Thương, ánh mắt trầm xuống xem xét Đông Phương Thanh Thương: "Chúng tôi có mắt không biết Thái sơn, đắc tội với đại nhân, mong đại nhân thứ tội, Dạ dạ sênh tiêu này có thuốc giải, thuốc giải chính là máu của nô gia. Nô gia bằng lòng lấy máu đền tội, chỉ mong đại nhân đừng truy cứu nữa."
Đông Phương Thanh Thương mím môi, tựa như vừa rồi bị giật mình nên không dám tùy tiện lên tiếng nữa.
Đường đường là Ma tôn mà cũng có lúc không dám mở miệng! Đông Phương Thanh Thương cảm thấy thời gian này mình thật sự đã làm hết những chuyện trước kia chưa bao giờ làm.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ma tôn- Cửu Lộ Phi Hương
Lãng mạnbản này ko phải do mình edit mà minh copy bên https://michellethesheep.wordpress.com/truyen-dang-dich/ma-ton/ có gì mong mn bỏ quá cho ạ... Người dịch: mic2huang