Tề Hiên một thânmột mình đi tới kho hàng mà Lữ Lỵ Liên nói, sau đó mười mấy anh em của Tề Anhhội cũng tới, bọn họ là người được Tề Hùng phái tới trợ giúp anh. Vậy mà TềHiên nhìn thấy bọn họ lại có chút lo lắng. Tới nhiều người như vậy, ngộ nhỡ TềTriển hoảng sợ mà thương hại tới Tiểu Hiên, vậy phải làm sao. "Thiếu chủ, hộichủ bảo chúng tôi tới giúp cậu". "Bỏ đi, tới cũng đã tới rồi. Mấy người đichung quanh tìm xem mỗi một kho hàng, rồi đi vào trong xem một chút đi, mặc kệphát hiện cái gì cũng phải nói cho tôi biết, nhất định phải cẩn thận đó"- Tề Hiênra lệnh. Người cũng đã tới, vậy cũng đành phải như thế. Có lẽ Lữ Lỵ Liên đangnói dối, Tề Triển vốn không có giấu Ngãi Tiểu Hiên ở đây. "Vâng". Mười mấyngười đều mở ra từng cái kho hàng, rồi đi vào tìm người. Nhưng mà tìm khắp nơicũng không tìm được. "Thiếu chủ, tìm từng cái kho một cũng không thấy người".Chẳng lẽ Lữ Lỵ Liên nói dối, Tiểu Hiên căn bản cũng không có ở đây. Tề Hiên tựlẩm bẩm tự hỏi mình. "Thiếu chủ, ở bên trong một cái kho tôi phát hiện cáinày". Một người mặc tây trang màu đen, cầm một túi thức ăn đưa tới trước mặtcủa. "Cái gì vậy?". Tề Hiên cầm qua, mở ra xem một chút. Là thức ăn, hơn nữacòn nóng lắm, xem ra ở nơi này trước đó không lâu đã có người. "Mấy người tìmlại cẩn thận một chút, không chỉ có là kho hàng, mà ngay cả xó xỉnh cũng phảitìm". Tề Hiên vứt túi thức ăn trên tay đi, ra lệnh thuộc hạ tiếp tụctìm. Có thức ăn chứng minh là có người, có thể là Tề Triển để lại. Nếu như ôngta có trốn thì cũng trốn không xa. Nhưng mà ở một góc nào đó, Tề Triển cùngNgãi Tiểu Hiên cả người bị trói, núp ở nơi đó len lén nhìn ra phía ngoài. Lữ LỵLiên, con đàn bà đáng ghét này, lại dám bán đứng ông. Cũng may ông đã có chuẩnbị, tính mang Ngãi Tiểu Hiên đi, đáng tiếc còn chưa đi thì Tề Hiên đã dẫn ngườitới. Lữ Lỵ Liên là hạng người gì ông biết rõ, bị Tề Hùng bắt được nhất định sẽnghĩ biện pháp tự vệ, không thể giúp ông giữ bí mật. Nhưng nếu như ông thấtbại, thì Lữ Lỵ Liên cũng phải chịu trách nhiệm, dù sao chuyện này bà ta cũng cótham dự. Tề Triển thấy những người đó lại bắt đầu tìm kiếm chung quanh, hơn nữaso với trước kia càng cẩn thận hơn. Lần này không chỉ là nhìn kho hàng mà thôi,ngay cả góc cũng lật đổ. Vì vậy dùng sức hạ Ngãi Tiểu Hiên thấp xuống che giấucậu bé thật tốt. Với phương pháp tìm của những người đó như vậy, nhất định ôngsẽ bị phát hiện. Lúc này nên làm gì cho phải đây, bây giờ ông vẫn không thể đểcho Tề Hiên nhìn thấy ông. Đối phương nhiều người như vậy, mà ông chỉ có mộtmình, phần thắng quá nhỏ. Tề thị còn chưa tới tay, tuyệt đối không thể để choTề Hiên mang đứa nhỏ này đi. Ông cũng không muốn làm nhiều như vậy, mà cái gìcũng chưa đến được. Tề Triển trầm tư suy nghĩ biện pháp để thoát khỏi Tề Hiên,nhưng đã lâu như vậy, vẫn còn chưa nghĩ ra được, càng nghĩ càng nóng lòng. NgãiTiểu Hiên thấy Tề Hiên mang theo rất nhiều người tới nơi này, nên rất hưng phấncậu muốn kêu. Nhưng mà cả người đều bị trói, còn miệng thì bị băng dính bịtlại, căn bản là không kêu được, chỉ có thể nhìn Tề Hiên lo lắng. Cậu phải nghĩbiện pháp để cho ba biết, cậu đang ở nơi này mới được. Nhưng mà trước mắt cậunên làm gì, thì mới có thể để cho ba biết cậu đang ở đây. Ngãi Tiểu Hiên nhìnđồ vật bên cạnh một lúc. Bọn họ trốn ở trong một đống cọc gỗ bị bỏ hoang, bêntrên còn dùng một miếng vải đen thối đắp bên cạnh, ngoại trừ cọc gỗ vẫn là cọc gỗ,nhưng mà những cọc gỗ này xem ra hình như không thể đụng cho ngã xuống được.Ngãi Tiểu Hiên đang nghiên cứu những cọc gỗ này có thể đụng ngã xuống haykhông. Tề Triển thì đang suy tư nên làm gì mới có thể chạy trốn, hai người đềucùng nghĩ. Này lúc một thuộc hạ của Tề Hiên đi tới bên cạnh đống cọc gỗ kia,nhìn chung quanh một lượt thì thấy một miếng vải đen, tính cầm miếng vải đenkia lên. Tề Triển thấy thế thì hoảng sợ, vì vậy từ trong túi lấy ra một con daonhỏ gác lên cổ của Ngãi Tiểu Hiên. Kéo miếng vải đen ra, đứng dậy nắm Ngãi TiểuHiên uy hiếp. "Đừng tới đây, nếu không tao sẽ giết nó". Người của Tề Hiên vừađịnh lấy miếng vải đen ra, thì lập tức lui về phía sau không dám làm bậy. Bởivì trong tay ông ta còn kẹp một đứa bé, nếu như anh không đoán sai, thì đứa bénày chính là con trai của thiếu chủ, là tiểu thiếu chủ của bọn họ. "Tiểu Hiên"—— Tề Hiên thấy Ngãi Tiểu Hiên thì vội chạy tới, nhưng mà sau đó lại không thểkhông dừng lại, cách xa Tề Triển mấy bước. "Tề Hiên, nếu mày dám tới đây, taoliền cắt cổ con trai mày, lui về phía sau"- Tề Triển uy hiếp. "Ông đừng làmẩu". Tề Hiên vừa cảnh cáo Tề Triển, vừa từ từ lui về phía sau. Ngãi Tiểu Hiênbị trói rất chặt, miệng cũng bị đồ bịt lại, căn bản cũng không có thể nóichuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt kích động nhìn Tề Hiên, ở trong lòng reo hò ——ba cứu con. "Chuẩn bị cho tao một chiếc xe, nhanh lên!". Tề Triển lấy Ngãi TiểuHiên uy hiếp rồi ra lệnh cho Tề Hiên. "Chú hai, chú cảm thấy có một chiếc xe làcó thể chạy trốn sao? Có phải chú cảm thấy quá ngây thơ rồi hay không? Bây giờđã trở thành đối tượng bị Tề Anh hội bắt. Mặc kệ đi tới chỗ nào, chỉ cần cóngười của chúng tôi, chú đừng mơ tưởng có cuộc sống tốt đẹp. Nếu như bây giờchú thả Tiểu Hiên, tôi cho chú một con đường sống". Tề Hiên tính dàn xếp với TềTriển, hi vọng có chuyển biến tốt đẹp hơn. Giờ khắc này anh có thể cảm nhậnđược cảm thụ năm đó của Tề Hùng. Năm đó ba chính là định dàn xếp như vậy, sauđó chờ đợi thời cơ, chỉ tiếc là đã thất bại. "Ít nói nhảm đi, tao muốn màychuẩn bị thì mày mau đi chuẩn bị cho tao đi". Tề Triển không có kiên nhẫn đểnói nhảm cùng Tề Hiên, chỉ muốn trốn đi để tìm một địa phương bí ẩn khác, sauđó sẽ lấy Ngãi Tiểu Hiên đổi Tề thị. "Chuẩn bị cho ông ấy một chiếc xe". TềHiên nói với một thuộc hạ, sau đó cho anh ta một cái ánh mắt, chỉ là không biếtanh ta có hiểu hay không mà thôi. "Vâng". Thuộc hạ tiếp nhận mệnh lệnh, sau đóđi chuẩn bị xe. Ánh mắt mới vừa rồi của thiếu chủ, anh lăn lộn nhiều năm nhưvậy khẳng định biết là ý gì, không phải là rút hơn phân nửa dầu trong xe, chỉchừa một chút xíu thôi. "Chú hai, tôi đã chuẩn bị xe theo dặn dò của chú, chútính lúc nào thì thả Tiểu Hiên". Tề Hiên tiếp tục đối phó với Tề Triển, mừngthầm trong lòng. "Chờ tao lên xe hãy nói. Nhóc con, mày đừng giở trò với tao,nếu không tao sẽ cho con trai của mày trả giá thật lớn". Trong lòng Tề Triểncảm thấy hơi lạ, hình như chuyện không có đơn giản như ông nghĩ, nhưng mà ôngvẫn không nói ra được là kỳ quái chỗ nào. Tề Hiên không phải một nhân vật đơngiản, sẽ không dễ dàng khuất phục, nhưng mà ông lại đoán không được anh đangnghĩ cái gì. "Chú hai, tôi có giở trò gì đâu, chú muốn tôi chuẩn bị xe, thì tôiđã cho người đi chuẩn bị rồi, chú còn muốn gì nữa". Dáng vẻ của Tề Hiên giả vờra vẻ rất bất đắc dĩ. "Vậy là tốt. Nếu như mà tao biết mày giở trò, tao sẽ lấymạng của con trai mày". Tề Hiên muốn nói một vài lời để Tề Triển đừng xúc động.Vậy mà lời anh còn chưa nói, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc làm cho anhkinh ngạc không thôi. "Tiểu Hiên" —— Ngãi Giai Giai chạy tới hiện trường, thìnhìn thấy Tề Triển kẹp Ngãi Tiểu Hiên, còn cầm dao gác ở trên cổ của con, thậtkinh hoảng thật sợ hãi hận không thể xông lên cứu Ngãi Tiểu Hiên về. Nhưng màcô biết là không thể làm được.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cưng chiều, bảo hộ vợ yêu
RomanceMười ba tuổi, cô cứu anh cả người đầy vết thương, từ đó về sau bên người cô có nhiều người thần bí bảo hộ. Mười bốn tuổi, cô vừa bị người nhà đuổi ra khỏi nhà, thì người thần bí lập tức xuất hiện thu nhận cô, mỗi lần gặp nạn, đều có người kịp thời r...