Chương 27 - Không che dấu...

2.6K 95 1
                                    

Tiểu Thảo thấy Phong tổng rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu nhìn nàng, nàng đàn hát vui vẻ lại càng hăng say hơn, Phong Uyển Nhu cũng không nói gì, nháy mắt một cái liền nhìn thẳng vào mắt Tiểu Thảo, ánh mắt vô cùng nóng, nóng giống như là ngọn lửa hỏa diệm sơn,

Ách...

Tiểu Thảo bị Phong Uyển Nhu nhìn có chút ngượng ngùng, nhịp đã rối loạn sau đó tiếng ca cũng liền rối, tiếp đó nàng mới phát hiện ra khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, Tiểu Thảo đứng múa mai cũng không để ý là mặt càng lúc càng kề cận, ngay cả mùi thơm trên người Phong Uyển Nhu nàng cũng có thể ngửi được, Tiêu Thảo đang di chuyển liền phát giác mà lùi về sau, Phong tổng ngay lập tức lại đứng lên.

Nhạc tới đoạn nào Tiểu Thảo không thể nhớ được, lập tức rối loạn, chính xác là bấn loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng liền đỏ bừng, Phong Uyển Nhu cũng không để ý nhiều như vậy, vẫn là nhìn chằm chằm nàng, Tiểu Thảo trong tâm đều bị nàng làm run lên, không tự giác được liền lui về phía sau.

Rốt cuộc làm sao vậy?

Tiểu Thảo lui về một bước, Phong Uyển Nhu cũng liền tiến một bước, từng bước tiếp theo từng bước, tiếng đàn cũng ngưng hẳn, Tiểu Thảo ngẩng đầu nhìn lên ánh mắt Phong Uyển Nhu, nhìn thấy nàng trong mắt không hề che dấu đi tình cảm, trong lòng Tiểu Thảo chợt run lên, đùi cũng bắt đầu mềm nhũn, lảo đảo một cái, nàng liền ngã ngồi ở trên ghế, đàn ghi-ta cũng theo đà ngã trên mặt đất.

"Phong tổng..."

Tiểu Thảo thanh âm có chút phát run, ngước lên luống cuống nhìn Phong Uyển Nhu...

Cô muốn làm gì a...

Hai tay vòng ở sau lưng ghế, Phong Uyển Nhu từ trên cao nhìn xuống Tiểu Thảo, dùng hai tay đem nàng khóa ở trong ngực của mình.

Eo, rốt cuộc là hoàn cảnh gì đây..?.

Tiểu Thảo hình dung không được, chỉ biết là trong tim giống như có một thanh đại chùy đập vào, từng cái từng cái một toát ra một loại cảm giác kì lạ, nàng trơ mắt nhìn Phong Uyển Nhu, lúc này bản năng của nàng cũng đã muốn bất động.

Hai tay nắm tại trên ghế dựa, Phong Uyển Nhu nhìn thẳng Tiểu Thảo

Hát à? Cô tiếp tục hát nữa đi. không phải là thích thú ca hát khiêu khích tôi nhìn sao? Cô nghĩ rằng tôi thật không dám làm gì sao?

"Cô có vẽ đang rất vui vẻ?"

Giọng nói trầm ấm mang theo hơi thở mùi vải hương, Tiểu Thảo cả hơi thở của Phong Uyển Nhu cũng nghe thấy, liền khẩn trương nhìn lên Phong Uyển Nhu, lại có vẻ ấp úng...

"Đúng vậy, nhưng... không phải là đang hát sao??"

Phong Uyển Nhu không nói lời nào, nhìn chằm chằm đôi môi đang khẽ hở của Tiểu Thảo, thực tế là Tiểu Thảo nói gì nàng đã hoàn toàn không nghe được, trong lòng loại một loại cảm giác nóng rạo rực như lửa đốt đang bốc cháy, ngực nàng cảm giác phập phồng như có gì đó rất áp bách, nàng lại không thể kìm nén được, mà ngược lại càng phát ra dày đặc hơn.

[BHTT][EDIT-Hoàn] Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng - Diệp SápNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ