Chương 18: Vương Nguyên mất tích !!! (Phần cuối)

612 19 0
                                    

Nó tỉnh dần sau cơn mê, đôi mắt dần dần mở ra. Nó nhận ra nó đang ở trong một nhà kho tối tăm cũ kĩ. Mùi ẩm mốc xộc lên cánh mũi giúp nó nhận biết điều đó. Nhìn ra cửa sổ thấy trời cũng đã sụp tối, ánh đèn mở ảo càng làm vấy lên mùi nguy hiểm. Nó không biết đây là đâu? Cũng không biết ai bắt nó đến đây? Nó đang bị trói trên một chiếc ghế. Kiểu này thì làm sao thoát thân được cơ chứ?

- Nếu như tao trói mà mầy có thể tháo ra được thì tao đã không trói!

Một vùng đen tối trước mặt nó được thấp sáng bởi một ngọn đèn khác và kẻ ngồi trên ghế ấy chính là Yến Nhi. Cô ta cầm ly rượu nhếch môi cười nhìn nó. Một nụ cười đúng chất ác quỷ. Sau lưng còn có vài chục tên bặm trợn khác. Nó vùng vẫy:

- Thả tôi ra! Mấy người bắt tôi tới đây làm gì cơ chứ?

Mai Yến Nhi đứng dậy, tiến sát lại gần nó cười man rợ:

- La thoải mái đi! Giờ này có tao với mầy nghe thôi! Không ai cứu được mầy đâu!

Rồi cô ta đưa ly rượu vang lên mà nhấm nháp, trông bộ dạng chẳng khác gì một con yêu nữ. Nó bình tĩnh lại, chắc chắn là sẽ có người cứu nó mà. Nó tin là như thế.:

- Ê yêu nữ! - nó gọi.

Yến Nhi trừng mắt nhìn nó. Con này sắp chết mà còn đùa chắc.

- Tại sao cô làm vậy? - nó hỏi.

- Đơn giản vì mầy làm tao thấy chướng mắt! - cô ta cười khẩy - Mầy có biết tao thích Thế Huân đến mức nào không hả?

- Cái gì? - nó trơ mặt ra.

Ánh mắt cô ta chùn xuống:

- Tao thích anh ấy từ một năm trước nhưng anh ấy chưa bao giờ để mắt đến tao, vậy mà khi mầy vừa chuyển vào anh ấy đã chú ý đến mầy. Nếu tao không nghe cuộc trò chuyện giữa anh ấy và thằng lớp trưởng thì tao cũng không biết là anh ấy yêu mầy đến thế!

Yến Nhi kể lại ngày hôm đó...

Huân đang ngồi thẩn thờ ở phía sau trường. Đau thật! Đau khi nhìn người ta cười nói! Đau khi nhìn người con trai mình yêu trong vòng tay người khác. Kìm nén cảm xúc làm gì để phải tự mình nếm trải như thế này.

- Huân thật sự yêu Nguyên đến vậy sao? - một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.

Huân ngước lên nhìn Lộc Hàm, ánh mắt cậu ánh lên một chút gì đó xót xa nhưng đã cố kim nén! Anh nhìn sang hướng khác, cậu nắm tay anh kéo đi:

- Đi với tớ!

- Nhưng mà đi đâu? - anh hỏi.

- Đi nói mọi chuyện với Vương Nguyên!

- KHÔNG ĐƯỢC!

Anh giằng tay ra khỏiLộc Hàm , ánh mắt trở nên vô hồn:

- Tớ không muốn phá vỡ hạnh phúc hiện giờ của cậu ấy! - Anh ngồi phịch xuống đất.

- Vậy chứ cậu muốn sao đây? Cứ thu mình lại một góc rồi buồn bã như thế hả? Thế Huân tớ quen biết không phải là một người như vậy! - Hàm quát lên.

- Vậy cậu kêu tớ phải làm sao đây? Tớ yêu cậu ấy nhiều lắm! Nhưng cái hình ảnh cậu ấy và Vương Tuấn Khải tay trong tay với nhau tớ không thể nào quên được! Tại sao vậy? Đáng lẽ ra người nắm tay cậu ấy ngày hôm đó phải là tớ chứ? - Anh cũng mất bình tĩnh.

- Vương Nguyên thích Vương Tuấn Khải là sự thật! Nhưng sự thật thì làm sao thay đổi được? Trách là trách cậu và Vương Nguyên không có duyên đến với nhau thôi! - Lộc Hàm hét xong thì cũng ngồi phịch xuống bên cạnh Thế Huân.

Cả hai im lặng, đưa mắt nhìn vào không trung. Hai ánh mắt đều chất chứa nỗi buồn sâu thẳm. Yến Nhi đứng sau tường đã nghe thấy tất cả, lại là Vương Nguyên. Cô nghiến răng rồi bỏ đi.

Nó thẫn thờ. Huân thích nó sao? Nó đúng là vô tâm quá! Không hề hay biết điều đó. Yến Nhi nhếch mép:

- Thế Huân thì tao không nói! Vậy còn Vương Tuấn Khải? Người lạnh lùng, tàn nhẫn như anh ấy mà lại mỉm cười với mầy! Vậy là sao? Mầy đúng là thứ trơ trẽn ỷ có chút nhan sắc thì quyến rũ hết người này đến người khác!

Nghe Yến Nhi đay nghiến, nó mỉm cười. Một nụ cười chua chát và đầy khinh bỉ:

- Nghĩa là cô đang ganh tị với tôi sao?

- Mầy...

- Trơ trẽn bằng cô sao? Không đấu lại người khác thì lại giở trò bắt cóc! Suốt cuộc đời này cô sẽ không thể tiếp cận Thế Huân đâu! Biết vì sao không? Vì cô là một con người ích kỉ và thù đoạn!

"Bốp"

Năm ngón tay của Yến Nhi hằn lên má nó, cô ta tức giận chỉ vào mặt nó:

- Thằng khốn! Mầy nghĩ mầy là ai mà dám lên lớp chỉ trích tao?

Bỗng chuông điện thoại cô ta reo lên, cô ta nhấc máy:

- Alô!

- ..................

- Sao?

- .................

- Được rồi! Tôi sẽ giúp cô trừng trị nó!

Yến Nhi cúp máy rồi nhìn nó, nó cảm thấy cái nhìn này không bình thường chút nào. Cô ta bước đến nâng cằm nó lên:

- Mầy nhờ gương mặt này mà đi dụ dỗ người khác chứ gì! Để tao xem nếu gương mặt mầy tan nát thì còn quyến rũ ai được không?

Cô ta móc trong túi ra một cây dao nhỏ nhưng sáng bóng quơ qua quơ lại trước mặt nó. Nó túa mồ hôi:

- Cô không đươc làm vậy!

Nó cố cựa quậy nhưng dây trói quá chặt. Nó bắt đầu hoảng sợ, mặt nó sắp có một vết sẹo có thể là nhiều vết không biết chừng. Tim nó rung lên từng hồi vì con dao càng ngày càng gần. Yến Nhi cười khoái trá:

- Nào! Một nhát thôi! Tao rạch thử một nhát thôi nhé!

Nó đã bị dồn vào đường cùng. Hết rồi. Nó nhắm mắt chờ đợi điều kinh hoàng sắp xảy ra với mình.

- Cứ rạch đi với điều kiện một nhát trên mặt nhóc bằng mười nhát trên mặt cô!

Cái giọng nói lạnh băng nghe quen quen. Ai vậy ta? Là hắn. Nó mở mắt ra nhìn về phía hắn, thoát rồi. Hắn bỏ hai tay vào túi quần ung dung bước qua xác của những tên thuộc hạ nằm lăn lóc. Thiên Tỉ và Xán Liệt thì bước theo sau lưng. Ánh mắt lạnh lùng đáng sợ đang hướng về Yến Nhi. Cô ta xám mặt lắp bắp:

- Vươ...Vương...Tuấn...K...Khải!

Hắn vẫn hướng đôi mắt giết người về phía Yến Nhi làm cô ta hoảng sợ làm rơi cả cây dao đang cầm trên tay. Hắn ra lệnh cho đám thuộc hạ:

- Giữ cô ta lại!

Lập tức đám thuộc hạ của hắn làm việc ngay. Hắn không nhìn nó lấy một cái, lên tiếng:

- Thiên Tỉ cởi trói đưa nhóc ra xe! Nhanh lên!

Hắn bảo Thiên Tỉ bằng cái giọng lạnh tanh. Thiên Tỉ dắt nó ra xe mà nó vẫn ngoáy lại nhìn hắn như thể chờ đợi một cái nhìn từ hắn. Nó bảo:

- Em xin anh đừng giết cô ta!

Hắn vẫn không phản ứng gì. Bỗng dưng trong lòng nó cảm thấy Yến Nhi đáng thương. Chỉ thế thôi! Chờ nó đi khuất hắn nhìn Yến Nhi bằng cặp mắt sắc như dao.

Lúc này chỉ còn Xán Liệt và vài tên thuộc hạ của hắn. Hắn điền nhiên nhặt cây dao lên rồi tiến về phía Yến Nhi. Cô ta run sợ và lên tiếng van xin:

- La...làm...ơn tha ch..cho tôi!

Hắn mặt kệ những lời van xin đó mà ngồi xuống nâng mặt Yến Nhi lên. Gương mặt hắn vẫn lạnh lùng không chút gì gọi là thương xót. Cái giọng nói khiến người khác rùng mình lại vang lên:

- Thích chơi rạch mặt lắm phải không? Vậy thì thử nhé!

Yến Nhi lắc đầu, vẻ mặt kinh hãi sợ sệt lộ rõ trên mặt:

- Đừng...đừng mà!

"Xoạt"

- ÁAAAAaaaa!

Một dòng máu đỏ tươi từ trên mặt cô ta chảy xuống sàn. Yến Nhi khóc lóc van xin nhưng hắn bỏ ngoài tai và cứ tiếp tục. Hàng loạt tiếng "xoạt" vang lên. Xán Liệt lắc đầu:

- Dã man con ngan!

Gương mặt Yến Nhi không còn gì nữa. Những vệt máu dài chi chít trên mặt cô ta. Cô ta khóc lóc cúi gằm mặt xuống đất. Hắn vứt cây dao trước mặt Yến Nhi rồi đứng lên quay lưng bỏ đi. Hắn quay sang căn dặn thuộc hạ:

- Ngày mai tôi muốn nghe tin Mai thị phá sản!

- Vâng thưa bang chủ!

Giọng nói đầy uy lực của hắn càng làm Yến Nhi khóc to hơn.

- Cô nên tạ ơn trời vì tôi đã không giết cô! Nếu nhóc có mất đi sợi tóc nào thì 10 cái mạng của cô cũng không đủ để đền đâu!

Hắn bỏ đi, chỉ còn một mình Yến Nhi khóc lóc trong căn nhà hoang ấy. Hắn lên xe thì Thiên Tỉ kéo lại:

- Nhóc khóc mệt quá nên ngủ rồi! Đừng đánh thức!

Hắn gật đầu rồi lên xe ngồi kế nó. Xán Liệt và Thiên Tỉ thì ngồi ở hàng ghế trên. Hắn kéo đầu nó đặt lên vai mình, mặt nó vẫn đầm đìa nước mắt. Sau khi về đến nhà, hắn bế nó lên phòng. Rose vừa xem tivi vừa cười như điên thì sựng lại. Mặt cô biến sắc và xách túi chạy về.

- Alô! Yến Nhi, chuyện gì đã xảy ra?

Rose đi trên đường móc điện thoại gọi cho Yến Nhi. Bên kia giọng Yến Nhi trả lời rất yếu ớt:

- Kế hoạch bại lộ rồi!

- Cô bị sao vậy? Nghe cho rõ này! Cô và gia đình hãy chuyển đi nơi khác. Tôi sẽ cho cô một số tiền. Đừng quay về đây nữa nghe không?

Yến Nhi gác máy.

*Tại phòng nó:

Hắn đặt nó xuống giường và chạy đi lấy khăn ấm. Chắc nó vẫn còn sợ lắm nên lúc ngủ nước mắt vẫn cứ chảy ra. Hắn cầm chặt tay nó mà không khỏi day dứt trong lòng. Đường đường là một Bang Chủ có thế lực hùng mạnh mà không bảo vệ nổi người con gái mình yêu. Đáng lẽ ra lúc nãy hăn phải giết Yến Nhi mới đúng. Nhưng hắn phải nghe theo nó. Đúng là nó nhân hậu thật!

Sáng hôm sau nó cũng đến trường như bình thường và tức nhiên hay tin Yến Nhi bị đuổi học. Báo chí, tivi đưa tin tập đoàn Mai thị đột ngột phá sản. Nó và đám bạn vẫn trở nên vui vẻ như bình thường, Rose thì ngày nào cũng chạy sang nhà hắn và năm lần bảy lượt bị hắn đuổi về. Kì thi sắp tới nên nó cũng không quan tâm nhiều đến mấy chuyện nhăng nhít đó nữa.

Vào đêm hôm rồi, cư dân mạng phải bị chao đảo vì một tấm ảnh được Hacker CC tung lên. Là hình của một chàng trai đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen che hết phân nữa gương mặt. Trên vành nón thêu hai chữ CC màu trắng. Làn da trắng và khóe miệng nhếch lên một đường cong tuyệt hảo. Cái tên vua  hacker CC nhanh chóng được lan truyền. Thực sự người này là ai???  

Bang chủ biết yêu ( KhảiNguyên ver )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ