14

11.1K 832 138
                                    

Sorry lap nó bị sao mà vừa nãy đăng không có chữ nào :v

Chap rất dài, nên đọc liền mạch đừng để bị ngắt nhé ^3^

=======================

Tít.

Chiếc màn hình có chứa camera ẩn được bật lên.

- Ông định làm gì cậu ấy?

Jungkook túm chặt cổ áo ông Min. Ông bố dượng không hề có chút sợ hãi, vì người nên và đang hoảng sợ giờ này phải là cậu Jeon mới đúng.

Taehyung nằm trên một cái giường ở một cái phòng nhìn như phòng chứa. Nước đọng trên sàn bốc mùi ẩm ướt. Trên trần nhà, cái bóng đèn điện vàng chiếu xuống chút ánh sáng leo lắt. Chân tay cậu bị kìm chặt, người cứ mềm nhũn ra.

Jungkook chỉ được nhìn thấy cậu qua màn hình. Nó cứ nắm chặt cái điều khiển trong vô vọng. Lúc đó, có lẽ nếu nó không hồ đồ mà bỏ đi vội vã, giờ đã có thể đứng trước Taehyung và bảo vệ cậu. Tiếc rằng, vì chút nông nổi nhất thời mà suy nghĩ không cẩn thận, tự để bản thân rơi vào cái bẫy ngu ngốc.

Nó biết ông Min đang cố dồn mình vào đường cùng.

Trên màn hình xuất hiện một tên áo đen bịt khẩu trang, tay cần theo một xô nước.

- Nước? – Nó nhíu mày.

- Axit sulfuric, ừ, cũng cùng một họ với nước nhỉ. – Ông Min cười khẩy.

- Mẹ tôi không bao giờ sai ông làm thế này! Ông...

- Aaaaaaa!

Jungkook chưa nói hết câu đã nghe tiếng hét kinh hoàng từ phía bên kia.

Chất lỏng màu xanh đốt cháy cơ thể cậu, làm mờ đi dấu tích của Jeon Jungkook trên người cậu. Máu chảy ra hòa với chất dịch ròng ròng xuống đất. Jungkook không thể tin nổi mình đang chứng kiến một màn hành xác – mà người thực hiện không ai khác chính là người hằng ngày hằng giờ nói yêu thương mẹ con nó.

- Dừng lại ngay, ông điên rồi! – Jungkook nói lớn, giọng đầy hăm dọa. Nhưng nó không dám đụng vào người ông Min, sợ rằng ông ta phát khùng mà hành hạ Taehyung.

- Nếu tao nói không?

- Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì ông muốn.

- Tốt. – Ông ta rút trong túi áo ra một chiếc mic nhỏ. – Dừng đi, đưa thằng nhóc vào viện.

Taehyung được thả. Cậu cứ lảo đảo đứng dậy rồi lại khụy xuống, liên tục như thế vài lần. Jungkook không khỏi đau xót. Nó sờ tay lên màn hình lạnh ngắt. Dù nó có đập nát màn hình thì cũng vô ích, không thể đỡ cậu dậy, không bảo vệ được cậu.

Phụt.

Màn hình tối om.

- Không! Taehyung! – Nó trợn mắt nhìn.

Ông Min nhìn vẻ mặt hoảng hốt của nó, khóe miệng lại nhếch lên:

- Nó sẽ ổn thôi, axit được hòa lỏng, đủ để nó sống, chỉ là không còn đi lại bình thường được nữa.

Jungkook nghe đến chỗ "không còn đi lại được nữa" như sét đánh ngang tai. Chân tay nó run lẩy bẩy. Chưa bao giờ nó cảm giác muốn giết người như thế này.

∆ TOUCH ° kooktae °Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ