The Closure

1K 91 7
                                    


"Đến giờ này em mới chịu nói với tôi?" Nayeon thở dài thất vọng, đèn đường từ vàng chầm chậm chuyển sang đỏ như cố tình chơi đùa.

"Em xin lỗi được chưa? Em đã tính hỏi ý chị trước nhưng sợ rằng..." Mắt Mina ngấn nước, tình hình trong xe chả khá hơn là bao.

"Em sợ cái gì chứ?!" Nayeon gằng giọng đồng thời giật mạnh vô lăng sang trái, liên tục bấm còi âm ỉ, không màn phía trước có gì. Hành động bất ngờ khiến Mina hoảng hốt, cảnh tượng hiện tại chả khác nào một bộ phim mà dẫu có thì cũng là kết thúc buồn.

Cảm giác bất lực dần truyền đến, không chỉ Dahyun đang gặp nguy hiểm mà chính mình cũng đẩy bản thân vào chỗ chết.

Nayeon tháo dây an toàn của Mina, kéo cô người yêu về phía mình vỗ về. Miệng không ngừng xin lỗi nhưng Mina liên tục thổn thức đến độ không kiểm soát được.

"Em không sao đâu, chị đi đi... đuổi theo em ấy." Mina lặng lẽ mở cửa xe rời khỏi, Nayeon cau mày đã quá có nhiều thứ xảy ra nhưng có người còn nghĩ nó chưa đủ tệ, muốn gây thêm chuyện. Chưa kịp định thần thì bóng lưng ấy đã mất hút, "Mina, chờ đã!"

Nayeon cuối cùng cũng bắt được vòng eo ấy, thở hổn hển.

"Hey, em đừng như vậy nữa... lên xe đi." Nayeon nài nỉ, trái lại Mina càng vùng vẫy mạnh hơn.

"Chị chưa thật sự yêu em."

Mina tháo chiếc nhẫn đôi trên tay, trả về chủ nhân của nó.

"Chị không nhận ra nhưng em nhận ra. Em hiểu rõ chị mà Nayeon. Nếu như chưa thể quên được Dahyun thì đi đi, nhưng - chị nên nhớ một điều, em vẫn luôn luôn đứng đây chờ chị trở về."

Nayeon tránh ánh nhìn soi xét từ Mina, có gì đó trào dâng trong lòng - là tội lỗi chăng? Hãy chấp nhận sự thật là mọi chuyện đã kết thúc.

Phải tập quên đi gương mặt ấy, nụ cười ấy. Nhưng không được, cô sẽ không dễ dàng để Dahyun rời đi, bên trong còn rất nhiều uẩn khúc chưa giải đáp. Mina, em nhất định phải đợi tôi.

Nayeon lặng lễ ôm chầm lấy Mina trước khi quay về xe.

Chiếc Kia Soul từ từ bẵng đi xa, người phía sau vẫn chung thủy dõi theo. Gánh nặng trong lòng đã bỏ đi mà sao cảm thấy vẫn vậy, thậm chí còn dằn vặt hơn xưa.

~~~

"Làm ơn... đừng đi." Dahyun lẩm bẩm ngay khi chạy ra khỏi xe, cầm chặt điện thoại trên tay. Xông thẳng vào cổng chính nhưng không may bị vệ sĩ chặn lại.

"L-làm ơn, hãy để tôi vào đi! Tôi cần phải giữ cô ấy lại... Momo chị không thể đi! Em nhận ra tình cảm của mình rồi... em thật sự yêu chị!" Dahyun hét lớn, mong ai đó có thể nghe được.

"Cô ấy tên gì?"

"Momo, Hirai Momo." Người vệ sĩ nói chưa hết câu Dahyun đã chen ngang, anh ta nhìn cô như thể 'mang ơn tôi lần này, nhớ đấy' trước khi dùng máy bộ đàm do tìm.

"Thông báo với bộ phận kiểm soát, đưa hành khách Hirai Momo ra cổng trước."

Dahyun lặng lẽ ngồi chờ, đôi mắt hằn lên vài tia đỏ sẫm. Nhịp tim ngừng đập khi theo thấy tiếng bước chân quen thuộc.

[MiNayeon & DahMo] Once is a Coincidence, Twice is Destiny | TransNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ