XI

556 81 6
                                    

Cánh cửa dừng lại đột ngột, tạo thành một góc 90 độ với sàn nhà. Jeonghan và tôi nín thở. Tôi quờ lấy con dao ở bên cạnh và đặt sẵn một tay lên vai anh, định bụng sẽ kéo anh ra đằng sau ngay nếu có chuyện gì xảy ra.

Từng giây trôi qua một cách căng thẳng trong tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng oxi được bơm vào bể cá tạo thành tiếng rì rì phiền nhiễu. Nhưng không có chuyện gì xảy ra cả. Cái cửa lặng vẫn lặng thinh, và trái ngược với suy nghĩ của chúng tôi, không có con nào – hoặc cái gì – bò ra từ trong đó hết.

Jeonghan thở hắt ra, kéo lấy tay tôi và bảo, "Tôi với cậu ra đó xem thử."

Không còn lựa chọn nào khác, tôi gật đầu, đoạn đưa cho anh con dao mình đang cầm. Jeonghan cần nó hơn tôi. Tôi nghĩ mình sẽ đi lấy cái kéo, hoặc gì đó đại loại thế.

Rón rén đi lại gần cái cửa, tôi rùng mình, cảm nhận được hàn khí lạnh như băng toát ra từ nó. Ở bên trong là một khoảng âm u, như một biển nước đen đặc không có lấy một chút ánh sáng. Tưởng chừng như nhảy xuống là có thể bị nuốt chửng bởi bóng tối khôn cùng. Đứng trước cái cửa và cái không gian mênh mang ấy, lần đầu tiên tôi thấy mình nhỏ bé và phù phiếm.

Jeonghan thử lấy một khối gỗ và ném vào bên trong. Nó dần mất hút trong bóng tối. Không nghe thấy tiếng vang. Anh nói, "Có vẻ như đây là một không gian loãng. Cái kiểu mênh mông không có điểm dừng ấy."

Hai đứa chúng tôi lùi ra xa. Thấy không có gì bất trắc, tôi định tiến lên đóng cái cửa lại và định bụng ngày mai sẽ gọi thợ đến để bỏ cái cửa đi và trát lại tường. Nhưng, khi vặn chốt và ấn cái cửa vào, tôi có cảm giác ở phía bên kia cũng có ai đó – hoặc "cái gì đó" kéo cửa cùng với tôi. Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cái quái...?

Mặt Jeonghan biến sắc. Hẳn anh cũng đã cảm nhận được. Anh chạy vội ra ngăn kéo, lấy ra một cái cặp táp và nói với tôi, giọng gấp gáp, "Đi theo tôi. Tôi nghĩ chúng ta gặp rắc rối lớn rồi."

Ngồi yên vị trên xe taxi, Jeonghan vẫn mặt mày đăm chiêu và không hé ra một câu nào. Tất cả mọi thứ giao dịch đều đi kèm với một vẻ mặt lạnh lùng.

Xe đỗ lại ở một căn hộ mang phong cách của biệt thự thời cổ. Sau khi trả tiền, tôi theo Jeonghan đi đến trước cổng nhà. Anh rút một cái card cứng như thẻ căn cước và áp nó vào một cái máy quét thẻ gắn ở bên phải cái cổng đó. Máy báo tít tít hai tiếng, và chỉ hai giây sau, cổng từ từ mở ra, để lối cho hai chúng tôi bước vào phía bên trong.

Không khí yên lặng một cách kì quái. Sáng nay không mưa nhưng trời vẫn u ám và buồn bã, mây trên bầu trời xám xịt, như những mảng bê tông rời rạc và nặng nề đang vỡ nứt thành từng mảng.

Nhìn tổng thể khuôn viên, đây là một căn nhà đẹp và có thể nói là không bị tác động nhiều lắm bởi thời gian. Cứ nhìn những khung cửa sổ được chạm trổ công phu, những dãy nhà bề thế ấy mà xem. Có lẽ ngày xưa, nơi đây phải là một chỗ gì đó quan trọng lắm.

Chúng tôi đi vào trong một dãy nhà, và lập tức, một làn không khí mát rượi bao phủ lấy tôi. Phía bên trong treo lác đác một vài bức vẽ tĩnh vật, hoặc vẽ cảnh gì đó. Dọc lên theo cầu thang được uốn cong và chạm khắc cầu kì, chúng tôi có gặp một vài người và nhận được từ họ vô số những ánh mắt xăm xoi. Jeonghan dường như mặc kệ. Anh gật đầu lấy lệ với bọn họ, đi lên phía trước một cách đường hoàng. Dường như, sự sợ hãi ban nãy chỉ như gió thổi mây bay.

[Fanfic - Jihan] Từ không nơi nào cả (From Nowhere)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ