Chương 13: Nguy hiểm trên chợ

336 11 0
                                    

Tiểu Anh vì mình nhanh mồm nhanh miệng mà đỏ mặt, giải thích: "Tôi nói là đi cùng với anh trộm bảo vật rất có ý tứ."

Nhìn Hạ Thiệu Nhiên thu hồi chi phiếu, Tiểu Anh không muốn là nhanh như thế cùng anh tách ra, nên nói: "Nếu anh thật muốn cảm ơn tôi mà nói..., không bằng mời tôi ăn cơm, cùng tôi đi dạo chợ phiên chủ nhật, như thế nào?"

"Ăn cơm có thể, đi dạo chợ phiên, không có hứng thú."

"Nhưng tôi muốn đi cùng anh."

". . . . . ."

"Cái người này, làm sao anh không thú vị như vậy!" Tiểu Anh chu môi ngồi xuống bên cạnh Hạ Thiệu Nhiên, hai tay chống ghế sa lon nghiêng đầu nói: "Chợ phiên chủ nhật có thể có ý tứ, mua bán cái gì đều có, đặc sắc địa phương, tới Thanh Mai mà không đi dạo một chút, coi như theo tôi đi, có được hay không?"

". . . . . ."

"Anh đừng trầm mặt, đi đi!"

". . . . . ."

"Xem như tôi cầu xin anh."

". . . . . ."

"Nhanh đáp ứng đi!" Tiểu Anh lay động cánh tay của anh, cô gái nhỏ làm nũng van xin anh.

Có rất ít cô gái ở trước mặt anh tùy hứng làm nũng, cố tình gây sự, anh cũng sẽ không cho họ cơ hội như vậy. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy cõi lòng mong đợi, Hạ Thiệu Nhiên miễn cưỡng khạc ra một chữ "Được."

"Ha!" Tiểu Anh vui mừng huơ tay múa chân, cái mông nhỏ nhảy cẫng lên trên ghế sofa, Hạ Thiệu Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, Tiểu Anh le lưỡi an định lại, cúi đầu hai tay chống ghế sa lon kiềm chế chân, khóe môi cong lên, nụ cười ức chế không được.

Chợ phiên chủ nhật ở Thanh Mai thật lớn từ ba giờ xế chiều đã bắt đầu, dân bản xứ cầm đống đồ đặc sắc thủ công mỹ nghệ của quê hương cùng tác phẩm nghệ thuật dân tộc tập hợp phía trước, còn có các nghệ nhân biểu diễn đầu đường, không chỉ có như thế, nơi này còn hội tụ thức ăn ngon nước Thái, các loại đồ ăn vặt để cho người ta chảy nước miếng không ngừng.

Vì tham gia chợ phiên này mà Tiểu Anh cố ý ăn mặc một phen, quần dài mầu thêu hoa văn, tóc dài buộc lại bằng hoa nhỏ màu xanh, trên cổ tay cũng là vòng tay cánh hoa cùng màu, vác trên lưng ba lô màu sắc tươi, thanh xuân hoạt bát vừa đẹp.

Trang phục của Hạ Thiệu Nhiên đơn giản hơn nhiều so với cô, áo T shirt màu xám cổ chữ V, quần tím, giày vải hưu nhàn. Giản lược, anh khuôn mẫu, hơi thở hấp dẫn.

Tiểu Anh dừng trước sạp khăn lụa, chọn lựa khăn lụa mình thích, Hạ Thiệu Nhiên đứng ở một bên, mắt lạnh quét qua hai người cảnh sát mặc đồng phục lẫn trong đám người.

"Xinh đẹp không?" Tiểu Anh đem một cái khăn màu hồng phấn đưa tới trước mặt anh, hai người cảnh sát từ bên cạnh bọn họ đi qua.

Tiểu Anh bỗng chốc để khăn lụa xuống, ý niệm đầu tiên chính là né tránh cảnh sát, Hạ Thiệu Nhiên mặt không chút thay đổi, nhận lấy khăn lụa treo trên cổ cô, lấy ví tiền ra trả tiền, nhấc chân đi.

Tiểu Anh nhìn mình trong gương mang theo khăn vuông màu hồng, nhếch miệng cười khúc khích, đem hai bên khăn vuông vấn thành nơ con bướm xinh đẹp, lắc đầu nhỏ đuổi theo Hạ Thiệu Nhiên. "Hắc! Là tặng cho tôi."

ÔM ẤP YÊU THƯƠNG - NHAN TIỂU NGÔNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ