Chương 14 : Ai nha,lại bị hôn~

2.4K 119 19
                                    

Thời gian chuẩn bị trước khi bắt đầu cũng khá lâu, rốt cuộc cũng tới ngày quay.

Văn Lược xách bao lớn bao nhỏ tới địa điểm quay phim, không khỏi bị thiên nhiên ở đây làm kinh ngạc. Nơi này phong cảnh rất đẹp, rừng trúc san san, lá trúc rơi rụng, tiếng gió thổi qua nghe sàn sạt rất êm tai. Mấy tháng kế tiếp ở đây, tinh thần sẽ được gội rửa.

Nhưng khi nhìn thấy đạo diễn, thiếu chút nữa Văn Lược hộc máu, đạo diễn diện một bộ cổ trang, bay tới bay lui trong rừng trúc.

Trợ lý đứng bên cạnh giải thích : '' đạo diễn đang thử dây cáp.''

Gặp quỷ! Mặc trang phục cổ trang, bay tới bay lui giữa không trung, hưng phấn mà rống không ngừng, giống y như một con ác thú đang quậy phá.

Sự thật chứng minh Đỗ Minh Thành không chỉ quậy phá nhiêu đây thôi, những cảnh tiếp theo vẫn mặc đồ cổ trang, phiêu phiêu dục tiên cosplay Niếp Tiểu Thiến.

Nhân viên mới tới không được nghe giải thích căn bản sẽ không biết đạo diễn ở đâu.

Hầu hết những diễn viên khác đều đang ở Giang Nam để quay phim, chỉ có An Trình Điển là ở sa mạc. Lần này bị đạo diễn vô sỉ ép tới nơi có địa hình khó khăn, Đỗ Minh Thành nói, mới cảnh đầu đã bắt An An Trình Điển quay phim ở điều kiện gian khổ, chắc chắn là sẽ chịu không nổi, cho nên hắn đã cầu nguyện cho An Trình Điển quay phim thuận lợi trở về.

Văn Lược bắt đầu thấy hài lòng đối với đạo diễn không đáng tin này một chút, bắt đầu thấy thích, đại mạc nha! Chỗ đó lúc trước hắn đã từng đến quay, sau khi trở về thì muốn lột cả da. Kì này An Trình Điển còn không trải nghiệm nỗi đau sao!

Bởi vì đi quay ở khu khu du lịch, cho nên điều kiện ăn ở không được tốt lắm. Nói theo lời của Đỗ Minh Thành, kinh phí có hạn, mà còn trong mùa du lịch, cho nên chỉ có thể mướn khách sạn nhỏ. Nhưng Văn Lược vẫn được một phòng riêng, nhìn thấy các nhân viên khác phải một phòng vài người, hắn cảm thấy có chút áy náy, đạo diễn cố ý sắp xếp cho hắn ở phòng này, dù sao cũng là phòng đôi.

Đạo diễn nói sẽ sắp xếp nhưng mà giờ thì chưa có, mãi cho đến khi An Trình Điển tới phim trường, hắn mới biết không phải đạo diễn không sắp xếp, mà là người còn chưa tới. Bởi vì địa điểm quay có chút hẻo lánh, tổ biên kịch phải kêu xe đi đón An Trình Điển, khi người vừa tới thì trời cũng đã tối đen. An Trình Điển xuống xe liếc mắt một cái liền thấy Văn Lược, chạy lại ôm Văn Lược một cái.

Văn Lược quay phim cả ngày mệt mỏi, cả người rã rời, An Trình Điển ôm như vậy, hắn cũng không còn sức đẩy ra.

-"Nhớ tôi? Sao không đẩy?" An Trình Điển cười, nhéo nhéo mũi Văn Lược.

Văn Lược lập tức bùng nổ : "Có quen không? Tránh ra!"

An Trình Điển cười càng thêm vui, "Ừ, như vầy mới là Văn Lược."

Sờ sờ đầu Văn Lược, sau đó chào hỏi nhân viên. An Trình Điển tuy rằng là hồng nhân, nhưng không hề làm giá, hắn chào hỏi nhân viên mọi người, thái độ tốt giống như người mới đến. Làm cho mấy người trong tổ biên kịch đỏ mặt, trở thành fan của hắn.

Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất TốtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ