-Cậu ăn gì chưa?
-Rồi
-Cậu bận gì thế?
- Ừ
-Cậu uống rượu đấy à?
-Bia thôi. Tớ mệt quá, muốn ngủ thôi. Nói chuyện sau nhé.Rời khỏi bàn tay Jess trên khuỷu tay, Taeyeon bước thẳng về phòng. Khi nghe Jess hỏi đến câu thứ 2, suýt nữa Tae đã muốn tung hê tất cả. Sau những cuộc cãi vã với cô ấy, Taeyeon khổ sở với mớ hỗn độn bực bội, ấm ức, lo sợ và áy náy. Và luôn là trạng thái kích động chực bùng nổ khơi mào cho những lần xung đột tiếp theo. Sự mệt mỏi và căng thẳng kéo dài về thể chất không làm những suy nghĩ tan tác và xúc cảm mạnh mẽ trong cô vơi bớt hay bị phân tán. Ngược lại, chúng ăn mòn cô dưới ánh đèn flash, sau những lớp makeup nặng nề của lịch trình ban ngày và khi đêm xuống, nuốt chửng cô trong những giọt nước mắt rỉ ra từ khóe mắt rồi lặng lẽ chui vào tóc mai.
Đứng dưới vòi sen, lặng lẽ cảm nhận dòng nước ấm mơn man da thịt và nhìn trân trối vào tấm gương phủ đầy hơi nước, Taeyeon cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn. Những suy tính dần rõ ràng hơn trong trí óc cô. Sự ghen tuông và ngờ vực tình ái quả thực quá mức nhỏ nhoi và nông cạn khi đặt lên so sánh với Soshi. Nhưng sự khúc mắc giữa họ, bất kể là từ trước, trong công chuyện kinh doanh hay về sau này, với những ngõ ngách phức tạp bí ẩn của riêng họ, theo cách phán xét nghiệt ngã của Taeyeon, nghĩa là "khiến tất cả đổ sông đổ bể" vẫn cứ thấp thoáng ẩn hiện quanh SNSD, u ám tựa như một điềm gở.
Nói với Jess về tương lai của nhóm, về việc cô tôn trọng quyết định của tất cả các thành viên khi hợp đồng đã kết thúc. Nhưng hiện tại các cô gái đang là một đội, thế nên Jess vẫn phải hiểu kỷ luật, lợi ích, những nguy cơ và đe dọa cả tiềm ẩn lẫn nhãn tiền, đối với SNSD mà mỗi người trong số các cô tác động cũng như chịu ảnh hưởng trực tiếp. Và vì là một đội, họ phải đặt nhóm 9 lên trên hết, trên mọi cá nhân, trên mọi tam giác ngấm ngầm trong nội bộ. Tất nhiên, cũng không có tình yêu hay một thứ "vớ vẩn, độc hại, vô nghĩa và trẻ con hết sức có hình dạng tương tự tình yêu dễ khiến các cô gái của ta lầm lẫn" như Lee seonsaengnim đã từng căn dặn khi họ debut thành công.
Hay Taeyeon cứ tiếp tục sống dở chết dở như thế này, dày vò Jess và tự hành hạ mình trong hẩu lốn tiêu cực và vô vọng cho đến cuối cùng. Hoặc, khủng khiếp hơn, là khi Jess quyết định từ bỏ. Dù đã nhiều lần nghĩ tới kịch bản đó, nhưng Taeyeon vẫn thoáng rùng mình. Tan rã, và cô sẽ nhảy xuống sông Hàn để tự tử như một kẻ hèn nhát. Hay là bất lực chờ đợi cơn bão tố lớn nhất trong đời cô phá hủy sự nghiệp của cô, cũng là phá hủy cô?
"Cậu ấy không ngốc. Thúc giục đồng nghĩa với khiêu khích cậu ấy. Cậu ấy luôn biết rõ những giới hạn và điểm dừng. Không thể nuông chiều cái tôi ngang bướng đó được. Cậu ấy sẽ phải hiểu và tự điều chỉnh. "
Không biết bao nhiêu lần, Tayeon dùng lí lẽ đó để biện minh, trốn tránh. Cũng là để buộc tội Jess. Khi mà cô ấy...
-Fuck!
Hai chữ bỏ rơi xẹt qua tiểu não của Taeyeon như thể ai đó vung con dao mổ số 7 của Thụy Sĩ trước đáy mắt cô cùng lúc cô bật thốt câu chửi thề nguyên gốc. Để chuyển dời sự chú ý, Tayeon bắt đầu màn tự hỏi quen thuộc. Mũi dao sẽ chạm lên trước hay lưỡi dao sẽ tiếp xúc trước, động mạch sẽ xuất huyết hay khối máu tụ sẽ ló dạng. Được cứu vớt hay bị phán xử. Liệt nửa người chẳng hạn, hoặc gắn với máy thở cho đến ngày tất cả bọn họ đều không chịu đựng được nữa. "Đôi khi việc sống chỉ để chứng tỏ cái chết là một trong số ít điều đúng đắn của cuộc đời" . Taeyeon từng nghe điều này từ một idol rất nổi tiếng khi vẫn còn phải cùng SNSD đi biểu diễn lưu động ở siêu thị hay cửa hàng thời mới ra mắt. Là một cô bé con cô độc, luôn cảm thấy lạc lõng nhưng, đối với cái chết, cô không từng nghĩ nó là một sự giải thoát. Cô khinh thường nó, phớt lờ nó bằng tinh thần của một chiến binh ngoan cường và cái tôi cố chấp, cô lẩn tránh nó trong sự nhạy cảm thái quá và khủng hoảng của tuổi dậy thì. Tất nhiên, cô cũng hãi sợ nó, nhưng cô, một đứa trẻ chưa kịp lớn đã nổi tiếng khắp nơi, quá bận rộn để sợ chết.
