Vương Tuấn Khaỉ trạch nam mê anime hôm nay ra ngoaì chơi anh quyết định vào rừng cỏ 4 lá tìm đom đóm ko ngờ lôí đi bị phong tỏa
vốn gét lm việc giữa chừng bỏ dở Khaỉ tìm đường vào rừng tiếp tục tìm đom đóm
gần tôí anh tìm đc 1 hang động vào trong thấy có ánh lửa anh tò mò vào sâu trong thì thấy 1 thiếu niên khả aí đang nằm ngủ cây đàn ghi ta bên cạnh
do nghiễm anime Khaỉ nghĩ thiếu niên kia bị thương hôn mê anh liền đến gần định hô hấp nhân tạo (au: o_O mố vừa gặp đã định cường hôn con nhà ng ta oì)
ko ngờ chưa làm gì thiếu niên kia laị mở mắt tỉnh laị đôi mắt hổ phách long lanh mông lung nhìn anh làm con tim anh chệch nhịp
-anh là ai?
-tôi...
-sao laị nhìn tôi anh định làm gì sao ngôì gần tôi vậy?
cậu la to ngôì dậy nhìn anh cảnh giác
Khaỉ tròn mắt
-WHAT??? cậu nghĩ tôi làm gì được cậu? cậu cũng đâu phaĩ con gaí!
-ờ nhỉ
Khaỉ sít té sỉu
-vậy sao anh vào đây?
-trơì sắp tôí rôì tôi tìm nơi nghỉ chân thôi
-Tôi là Vương Tuấn Khaỉ cậu tên gì?
-Dịch Dương Thiên Tỉ
- sao cậu laị ngủ ở đây vậy?
-Tôi đi tìm đom đóm rôì do đường bị phong tỏa nên nghỉ tạm ở đây mai tiếp tục đi tìm
-trùng hợp vậy tôi cũng tìm đom đóm
-vậy sao *ọc ọc*
Khaỉ nhìn Tỉ cậu đỏ mặt
-ko phaỉ tôi*ọc ọc*
-thôi được là tôi
nhìn cậu đỏ mặt ngượng ngùng anh thấy thật đáng yêu 2 má phúng phính hồng hồng trông thật muốn cắn 1 ngụm
Khaỉ đứng dậy bỏ ra ngoaì Tỉ ngơ ngác nhìn theo 1 lúc sau anh quay laị trên tay là 1 cành sai chĩu quả
-traí cây rừng đó ăn đi
cậu ko khách khí vặt quả nhét vào mồm nhai đến tròn 2 má môi chu ra dễ thương vô cùng anh mỉm cươì
-Tỉ cậu bao nhiêu tuôỉ
-*nhai nhai* 15
-tôi 16 nha goị tôi là đaị ca đi
-Đao ca
-nè là đaị ca
-đao ca *mỉm cươì lộ đồng điếu*
-em anh ko thèm chấp
cậu bỗng nhiên nhìn anh mỉm cươì anh thắc mắc
-em cươì gì vậy?
-*chỉ chỉ caí áo* a anh là otaku
-sao nào anh thích anime còn em là gì mà ăn mặc như trình diễn thơì trang kia laị con vác nguyên cây đàn nữa
-đây là phối đồ hợp màu nha em muốn đi đến những phương xa như 1 lãng tử vậy
anh cươì thành nguyên caí bánh bao
-anh cươì gì vậy?
-em đúng là trung nhị
-hứ *phồng má tiếp tục nhai *
-thôi ăn nhanh đi nhóc hihi
sau 1 hôì giaỉ quyết hết đống quả 2 ngươì ko có việc gì làm liền im lặng nhìn nhau bỗng nhiên có 1 đốm sáng bay qua 2 ngươì vôị đuôỉ theo
-Tỉ nhìn này là đom đóm
-woa đẹp quá
cậu mỉm cươì 2 soáy lê ấm áp mắt long lanh đưa tay chạm vào đom đóm khung cảnh đẹp như cổ tích anh nhìn mà tim đập thật nhanh
như 1 bản năng anh ngắm cậu mê say
-đẹp quá
-hả? anh bảo gì cơ?
-à ko có gì
sáng hôm sau
2 ngươì đi ra khoỉ khu rừng Khaỉ nắm lấy tay Tỉ lưu luyến
-sau này chúng ta còn có thể gặp laị nhau hay ko?
-nhất định*mỉm cươì*
-em ko được quên anh đó anh nhất định xẽ tìm em
-ừ những ngươì bạn quen được ở tuôỉ 15, 16 là những ngươì cả đơì này chúng ta cũng không bao giờ quên
-vì sao?
-vì đó là tuôỉ thanh xuân anh chính là tuôỉ thanh xuân của em
cậu mỉm cươì quay lưng bước đi anh vôị chạy theo kéo cậu laị hôn lên môi cậu nụ hôn ngọt ngào nhẹ nhàng như 1 giọt nước rơi trên cánh hoa
-anh yêu em sau này ko đước lấy ai hết nghe ko phaỉ đợi anh đến cưới em
-em biết rôì anh nhất định phaỉ đến tìm em đó, em yêu anh tiểu Khaỉ tạm biệt
cuộc chia tay nhẹ nhàng như 1 cơn gió để laị lơì hẹn ước tuyệt đẹp của 2 thiều niên.
5 năm sau
Khaỉ giờ đã là giám đốc công ty lớn thế giơí kiêm tác giả vẽ truyện tranh nôỉ danh đang được yêu thích
bao năm qua anh chưa bao giờ quên thiếu niên năm đó
pari
công ty anh có 1 môí làm ăn vơí nhà thiết kế nôỉ tiếng Jackson địa điểm ký hợp đồng là thành phố thơì trang
nhắc đến thơì trang laị làm anh nhớ đến cậu ko biết cậu bây giờ thế nào có nhớ anh ko anh thật sự rất nhớ cậu
-chào anh Vương tổng
anh quay laị ngỡ ngàng là cậu Tỉ của anh ngươì cậu mong nhớ bao lâu
-Tỉ là em
anh ôm chầm lấy cậu mỉm cười
-Vương tổng anh nhầm ngươì rôì tôi là Jackson
-sao sao có thể ?
anh đau lòng buông cậu ra
-xin lôĩ...
-mua hahha Vương Tuấn Khaỉ em đùa hoi là em Thiên Tỉ nè haha
-em dám lừa anh em đứng laị đó
-lêu lêu anh gioỉ thì đuôỉ theo em đi
nắng pari dịu nhẹ hòa cùng tiếng noí cươì của 2 nam tử đuôỉ nhau miệng cươì vui vẻ phong cảnh thật tuyệt dịu
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Khaỉ Thiên ] Đoản văn Răng khểnh Sủng Đồng điếu (๑•́ ω •̀๑)
Hayran KurguNhững mẩu truyện chua cay mặn ngọt về Cải và Chiên