Chương 3.

443 68 14
                                    





                  

Tây Đô cách Đông Đô nửa ngày cưỡi ngựa. Suốt quãng đường đó Bách Mộc Do Kỷ mê man dựa lên vai Độ Biên Ma Hữu, nàng ta cơ bản quá kiệt sức không thể ý thức được gì.

Lúc mới đưa Do Kỷ tới đây, Ma Hữu lau sạch người nàng bằng nước ấm rồi thay cho nàng một bộ y phục mới, động tác không nhanh không chậm nhưng thế nào lại mất đến nửa canh giờ. Sau đó Ma Hữu cứ ngồi bên giường, trầm mặc nhìn Do Kỷ ngủ hết một đêm.

Rốt cuộc đã chịu bao nhiêu cực khổ? Cơ thể suy nhược ốm yếu đến mức này.

Nhưng mà gương mặt bao năm vẫn không đổi, vẫn vô cùng hiền lành, đáng yêu, dáng vẻ lúc ngủ làm người ta muốn che chở.

Ngón tay nhẹ nhàng chạm lên gò má Do Kỷ, thanh âm Ma Hữu phát ra có chút buồn phiền: "Ngươi không nhớ ta nhưng ta lúc nào cũng nhớ đến ngươi. Ngốc tử, lớn như vậy mà cũng như trước đây, không biết chăm sóc bản thân mình".

Những ngày tiếp theo Do Kỷ suy nhược chỉ nằm một chỗ, đều là đích thân Ma Hữu chăm sóc nàng.

Ma Hữu tới buổi lại sắc thuốc bổ mang tới bên giường. Do Kỷ hoàn toàn không ý thức được những lúc đó, chỉ là cảm giác trong mơ được một bàn tay nhẹ nhàng chăm sóc, bao bọc mình bằng một sự ôn nhu vô hạn.

Ở chỗ Ma Mữu nghỉ ngơi hết 3 ngày Do Kỷ mới tỉnh.

Bách Mộc Do Kỷ trải qua chừng đó biến cố trong thời gian quá ngắn, lại chẳng còn người thân bên mình, tâm trí nàng nhanh chóng rơi vào trạng thái đóng băng, kí ức bị thu hồi không nói đi, cả tính cách cũng trở về cách đây mười mấy năm cư xử như một đứa trẻ. Chỉ có một điều, nàng không thể nói. Ma hữu mất 1 lúc mới nhận ra điều này.

Ma Hữu hỏi: "Ngươi thấy trong người thế nào, còn đau ở đâu không?"

Do Kỷ ngơ ngác nhìn Ma Hữu, miệng mở ra nhưng chỉ a a vài tiếng mà không nói được gì.

"Ngươi làm sao vậy, họng đau sao?" Cẩn thận xem xét cổ họng nàng. Không có dấu hiệu gì cả.

Bởi vì trong thời gian lê lết ngoài đường, đã không giao tiếp với bất kì ai, cứ như thế mà quên đi cách nói chuyện. Do Kỷ tay chân ngúng ngẩy, cả thân kích động, muốn la mà la cũng không được, nước mắt từng dòng chảy ra.

Ma Hữu ôn nhu ôm người kia vào lòng, dùng giọng nói mềm mại của mình trấn an nàng: "Không phải sợ, ta sẽ chữa bệnh giúp ngươi. Tiểu Kỷ ngoan, đừng khóc".

Bàn tay Ma Hữu chậm rãi chạy dọc sống lưng Do Kỷ, chẳng bao lâu đưa nàng vào giấc ngủ. Từ từ đỡ nàng nằm xuống giường, Ma Hữu không quên lau đi vệt nước còn ẩm quanh khóe mắt người kia.

.

Đợi khi hoảng hốt qua đi, Ma Hữu mới nghiêm túc đối diện với Do Kỷ, giải bày với nàng: "Chúng ta vốn là bạn rất lâu rồi. Ngươi tạm thời mất trí nhớ có lẽ sẽ không nhớ ra ta, cũng không cách nào điều tra những lời ta nói là thật hay giả. Nhưng mà hiện tại, chỉ xin ngươi tin ta. Ở đây, ta nhất định không làm hại ngươi".

[AKB48].[Mayuki].[Can't talk can't hear but love]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ