Chương mở đầu

377 26 2
                                    


" Tình yêu cũng giống như đang mộng du vậy, nếu đã quyết tâm chìm đắm thì bạn có thể làm bất cứ điều gì, đi bất cứnơi đâu. Nhưng một khi đã tỉnhlại, nếu không biết giữ thăng bằng, bạn sẽ rơi cho đến mãi mãi..."

Xin chào, tôi là Lộc Hàm –28 tuổi. Tôi là cha của hai đứa nhóc sinh đôi, là chồng của người mà tôi yêu nhất, là sếp bự của một công ty bất động sản, nói tóm lại, tôi là thằng đàn ông hạnh phúc nhất quả đất.

Đây là một câu chuyện siêu tưởng của vợ tôi, hay nói đúng hơn, là câu chuyện của chúng tôi.

Sau một thời gian cãi nhau í ắng, rồi thì chiến tranh nóng, chiến tranh lạnh, cuối cùng vợ tôi (lại) thắng, cho nên câu chuyện này sẽ được kể đan xenbằng ngôi thứ nhất và ngôi thứ ba, hy vọng không làm mọi người khó hiểu. Và bản thân tôi thì may mắn chiếm được chương mở đầu một cách hoành tráng như thế này đây (cho một tràng vỗ tay hê hê).

Khụ, vợ ơi đừng nhéo anh nữa,anh vào vấn đề chính đây. ==

Câu chuyện bắt đầu vào năm ấy, khi tôi vừa tròn 17 tuổi, là cái tuổi đẹp và bất hủ nhất đời người...

Vào lần sinh nhật đó, tôi đã gặpngười con trai của đời mình (theo một cách rất ư là kì cục)....

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, đó là ngày XX – tháng Y – năm ABCD.

Tôi đang thu lu ngồi một mình trong căn phòng tối om, lặng lẽ đếm ngược cho tới thời khắc đánh dấu 17 năm mình có mặt trên đời.

Cách!

Cửa sổ phòng tôi đột ngột bật mở. Ban đầu, tôi cứ nghĩ đó là một vụ trộm.

Nhưng sau khi định thần nhìn kĩ lại ra ngoài cửa sổ, tôi nhận ra đó là một cậu nhóc.

Dưới ánh trăng nhợt nhạt, cậu ta từ từ trèo vào trong.

Và hỡi Đức mẹ dịu dàng của Chúa, mắt cậu ta hoàn toàn nhắm nghiền.

Quai hàm tôi rơi đánh bộp dưới đất.

Rất hùng dũng, cái tạo vật chết dẫm ấy đã trèo lên giường tôi (với đôi mắt vẫn nhắm tịt) và hình như là quyết định đánh một giấc ở đó đến sáng, trong khi tôi vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

5 phút sau, trên giường có tiếng ngáy đều đều vang lên.

Tôi: "....."

Cậu ta cậu ta là cái giống gì thế??? Ban đêm không ở nhà ôm mèo bông ngủ, lại lù lù phi vào phòng người lạ thế này, không biết ngượng à? Não cậu ta có vấn đề không vậy?

Mà tôi cũng không chắc là đầu óc của mình có còn bình thường không nữa. == Bình tĩnh bình tĩnh nào, cái này chỉ là tưởng tượng là tưởng tượng thôi.

Thế là tôi...

~ Đi qua ~

~ Đi lại ~

Cái sự tưởng tượng mắc dịch đó vẫn hồn nhiên bám cứng lấy giường của tôi. Chết – tiệt! Cậu ta tới đây với mục đích gì thế? Trộm thì chắc hẳn không phải rồi, lật cả quả Địa cầu này lên cũng cóc tìm ra được tên trộm nào đột nhập tư gia người khác thành công rồi lại lăn đùng ra ngáy cả.

Tuyệt thật, vào đêm sinh nhật lần thứ 17 của tôi, Thượng đế đã quyết định rủ lòng thương bằng cách gửi đến cho tôi một tên quỷ dạ xoa kèm theo yêu cầu trưng dụng giường nằm, thật tuyệt vời, bravo!

Tôi không biết phải làm gì.

Một phần trong tôi lầm bầm rằng nên nhét cậu ta vào bồn cầu rồi xả nước.

Một phần lại khác léo nhéo rằng nên túm cậu ta ném thẳng ra ngoài cửa sổ, biết đâu tối nay tôi đã góp phần làm cho bầu trời xuất hiện thêm một vì sao mới mọc.

Những phần còn lại đề nghị dùng cậu ta để bón cây.

Mà, tôi lại bực bội nghĩ thầm, thứ phụ huynh gì lại để con trai của mình trong một chiếc áo ngủ hình bánh bao siêu mỏng, bánh bao cơ đấy, đã thế còn không thèm cài hai khuy trên, đi thang lang khắp nơi vào lúc khuya khoắt như thế này?

Trừ phi cả gia đình đều mặc...và đều đi lung tung như vậy....

Tôi ngay lập tức hò hét đánh đuổi hình ảnh đại-gia-đình-hạnh-phúc-với-áo-ngủ kia ra khỏi óc.

........... Cuối cùng, đêm hôm đó, tôi đã ngoan ngoãn nằm ngủ trên ghế sô pha như một thằng ngố vô dụng, cùng với sự cố gắng chối bỏ cái cảm giác điên rồ rằng cậu nhóc đang nằm trên giường kia cũng xinh đáo để.

Trời sập cũng mặc, phải ngủ cái đã, sáng mai tính, tôi đuối lắm rồi.

Có thể cậu ta mắc bệnh tâm thần phân liệt, tăng động, biến đổi hóc môn gì gì đó, hoặc cũng có thể là bị mộng du, đại loại vậy.

Coi như nhân dịp sinh nhật, tôi tốt bụng một lần đi.

Nhưng...(Vâng, lại là ta đây, chữ "nhưng" đáng ghét >o<)

Nhưng thánh thần ơi, sáng hôm sau cậu ta đã bốc hơi mất béng, như một giấc mơ. Và rồi vào những thời khắc đen tối trong tâm trí, quỷ dữ đã rỉ tai tôi rằng cậu chàng bí ẩn đêm qua chính là một vong hồn.

Dô, mà cái cậu vong hồn này******** quá cơ, chạy đâu không chạy, lại hiên ngang phi ra ngoài cửa chính, may là hôm qua 2 con bẹc – giê nhà tôi đã vào viện thú y do ngộ độc thực phẩm.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi khẳng định cậu ta là một con người chính cống.

Tôi đã quen rất nhiều cô gái, nhưng không có ai chọn cách tiếp cận tôi theo hướng kì dị như thế, tôi cũng muốn biết tại sao cậu ấy lại bỏ trốn, trong khi nếu lúc cậu ngủ tôi đã không làm gì cậu, thì lúc thức tôi sẽ giở trò chắc?

Cậu ấy, cũng như tôi, rõ ràng là có một bí mật.

Tôi rất tò mò, và định mệnh đã cho tôi gặp lại cậu lần nữa.

Ban đầu, vì hiếu kì, tôi đã thử chơi đùa với cậu, cũng là một cách trả thù cậu dám đạp tôi xuống giường, và để chắc chắn rằng đêm đó cậu đi lạc vào phòng tôi cũng là một trò đùa của số phận.

Nhưng chơi đùa với cậu một thời gian, thì lại muốn trò chơi đó mãi mãi không chấm dứt.

Đêm hôm đó, tuy cậu ngủ nhầm giường, nhưng lại nghiễm nhiên chiếm được chính xác một vị trí không nhỏ trong trái tim tôi

........................ ----- Được rồi được rồi, Lộc Hàm, anh lượn qua một bên đi, giao micro lại cho em. Hi~~ mọi người, tên tôi là Mẫn Thạc, hy vọng mọi người sẽ thấy thích câu chuyện của tôi, bởi lẽ tôi yêu câu chuyện này cùng tấtcả nhân vật trong đó ^^------

[Longfic/Edit][LuMin] Cậu nhóc, nhầm giường rồi!Where stories live. Discover now