Chương 25: Hồ Nghi

53 6 0
                                    

  ---- Nhà Mẫn Thạc, khoảng chín giờ tối ----

- "Cậu, rõ ràng đang thích tên đó rồi!" Khánh Thù khịt mũi kết luận một câu, làm tôi thiếu chút nữa là đánh rơi ống nghe xuống đất.

- "Bậy bậy bậy! Làm sao có thể chứ?" Tôi uất ức nghịch sợi dây điện thoại, ngồi co ro bên bàn, tâm trí rối như mớ bòng bong.

Đầu dây bên kia vẳng đến tiếng cười kênh kiệu, giọng nói the thé quen thuộc của Khánh Thù vẫn kiên trì truyền đến, giống như những que sắt nung chọc chọc vào lỗ tai tôi, nhột nhạt:

- "Thừa nhận đi, rõ ràng là thích rồi."

Tôi giảy nãy như mèo gặp nước, điên tiết hét vào ống nói:

- "Đừng có nghĩ linh tinh, tớ không muốn phí tiền điện thoại chỉ để nói những chuyện vớ vẩn!"

Khánh Thù im lặng một lúc như đang suy nghĩ, sau đó cười he he hỏi tôi:

- "Vậy chúng ta làm trắc nghiệm một chút nhé? Cậu có thấy, nụ cười của hắn ta rất đẹp và cuốn hút không?"

Tôi: "......"

- "Ở bên cạnh hắn, cảm thấy mọi thứ rất đỗi thú vị, đúng không?" Khánh Thù vẫn tinh ranh tiếp tục.

Tôi: "....."

- "Thấy hắn nói chuyện thân mật với cô gái khác, cậu có cảm thấy tức giận một cách vô cớ không?" Đầu dây bên kia vẫn chưa có dấu hiệu mệt mỏi.

Tôi hãi hùng nhìn lên trần nhà. Hình như, uầy, câu trả lời của tôi từ nãy đến giờ đều là "có". >_<

- "Xét theo những gì cậu kể với tớ lúc nãy, hình như hắn cũng không đến nỗi ghét cậu, hề hề. Mẫn Thạc não phẳng à, số cậu hên rồi đấy." Tôi có cảm giác Khánh Thù đang nhe răng cười toe toét.

Chẳng lẽ, cảm giác hoang mang, không biết nên làm gì đó, thật sự là thích ư?

Tôi, quả thật đã thích Lộc Hàm rồi sao?

Nhưng sau đó, rất nhanh chóng, niềm hy vọng màu hồng của tôi xẹp dần, xẹp dần rồi trở thành một đống bèo nhèo màu xám xịt.

Hắn chỉ muốn chơi đùa với tôi. Đề nghị làm người yêu, nắm tay, hôn, xé ngân phiếu, tán tỉnh, tất cả đều chắc chắn nằm trong mục đích biến tôi thành trò cười. Người đẹp trai, gia thế phi phàm như hắn, thiếu gì những cô gái xinh đẹp chạy theo thành đàn. Tôi chẳng qua chỉ là một thằng ngốc, có vinh hạnh mắc kẹt trong cuộc sống của hắn, thế là, hắn tiện tay túm tôi làm đồ chơi.

Và rồi, tôi ngu ngốc, lại cảm thấy như thế này đối với hắn.

Một lúc sau, tôi ậm ừ cúp máy, mặc cho giọng nói châm chích ranh ma của Khánh Thù vẫn léo nhéo liên hồi.

Trăng lên cao.

Lộc Hàm, khoảng cách giữa tôi và cậu, thật sự to lớn đến thế ư? Tôi không biết nên níu kéo vào cái gì, chỉ thấy càng lúc càng bất lực, trái tim co thắt trong một nỗi tuyệt vọng hoang mang.

Lộc Hàm, tôi phải làm sao đây?

--- Trong lúc bạn Mẫn Thạc bận rộn đối mặt với những con yêu tinh đang phá phách trong tâm tư mình, bạn Lộc Hàm lại điên cuồng đối phó với một con yêu tinh bằng xương bằng thịt ---

Kẻ Mộng Du: "Hô hô hô hô."

Kẻ Mộng Du: "Hê hê hê hê."

Kẻ Mộng Du: "Nỗi đau đớn đẹp xinh hình trái chuối."

Kẻ Mộng Du: "Há há há, mặt trăng có hình dáng của mông khủng long."

Lộc Hàm nấc cụt.

Lắng đi một thời gian, rốt cuộc Blue Phoenix vẫn chưa buông tha cho công ty nhà hắn. Bọn họ vẫn kiên trì, ngày ngày phái cái thằng cha Kẻ Mộng Du chết bầm nào đó bám theo phá phách, thỉnh thoảng lại lên trang web của công ty phát ngôn bậy bạ.

Nhưng....

Không đáng ngờ sao? Quầng thâm trùng hợp đến ngạc nhiên trên mặt cậu ấy ngày hôm đó? Sự thân mật kì lạ giữa cậu ấy và CEO tài ba của Blue Phoenix?

Dù không muốn, nhưng bộ não tài ba của hắn bắt buộc phải xếp Mẫn Thạc đứng đầu danh sách những ứng cử viên triển vọng cho bộ mặt thật của Kẻ Mộng Du.

Điều này thật sự điên rồ, thậm chí có chút...hoang tưởng. Nhưng sở trường của Mẫn Thạc chính là làm người khác té ngửa cơ mà. Biết đâu, cuộc sống về đêm của cậu ấy là một hacker siêu hạng thì sao?

Mặt khác, hắn tin vào bản năng của mình. Và cái bản năng oai hùng đó nhắc nhở hắn, mối quan hệ giữa Mẫn Thạc và Blue Phoenix là không hề tầm thường.

Đúng hơn, là mối quan hệ giữa cậu ấy và Chung Đại.

Nhớ đến đó, hàng lông mày tuyệt đẹp của hắn vô thức chau lại tức giận.

Tờ ngân phiếu đẹp đẽ đó, chắc chắn cái gã Chung Đại kia là tác giả. Lộc Hàm đã mất đứt mười lăm triệu chỉ để ép buộc Mẫn Thạc làm bạn gái mình, đằng này, bọn họ còn là thanh mai trúc mã!

Theo tính cách thường ngày của mình, hẳn hắn sẽ cười một cách khả ố, giật lấy tờ giấy đáng giá đó, rồi quay người bỏ đi. Đề nghị trả nợ một cách sòng phẳng của Mẫn Thạc thật hợp lý, thật khôn ngoan.

Nhưng lúc đó, tất cả những gì Lộc Hàm cảm thấy là cậu ấy đang cố trốn tránh hắn, cố rũ bỏ hắn ra khỏi cuộc sống của mình. Tất cả những gì hắn nhìn thấy ở bản thân thấy là một thằng nhóc bốn tuổi đang bị cướp đi đồ chơi của mình. Thịnh nộ. Phẫn uất. Và đương nhiên, rất buồn bã.

Toàn bộ lượng chất xám cần thiết lúc đó đã bị hắn sử dụng để tìm cách giết gã Chung Đại ấy sao cho ít đau đớn nhất.

Hắn đương nhiên vẫn còn đủ tính táo để biết vì sao mình lại kích động đến lố bịch như vậy.

Hắn thích cậu.

Thích điên cuồng.

Có lẽ đến cuối đời mình, Lộc Hàm vẫn không bao giờ biết được điều gì ở cậu đã thu hút hắn đến như vậy. Không phải là vì dung mạo ,hay là vì cách ứng xử, cậu chỉ đơn giản thu hút hắn như hai thỏi nam châm trái dấu.

Cậu nổi giận, cậu cười, cậu híp mắt, cậu nổi điên, cậu ngốc nghếch, tất thảy những động tác vô tư đó đều làm Lộc Hàm mất ăn mất ngủ.

Nếu biết có ngày cậu sẽ khiến hắn điên đảo đến thế, thì lần đầu tiên gặp cậu, hắn đã không để cho cậu trốn thoát. Không bao giờ.

Thế nhưng, cái chính bây giờ là, xung quanh cậu lúc nào cũng đầy rẫy, khụ, chướng ngại vật. Dường như thằng nhóc này không thể ý thức được sức hút của mình, vẫn ngốc nghếch để mặc cho bao nhiêu kẻ bám theo.

Đầu tiên là Xán Liệt. Thật rắc rối, thật phiền nhiễu.

Tiếp theo là Chung Đại. Rắc rối, phiền nhiễu đến cực độ.

Đã vậy, cậu còn trốn tránh hắn. Chi bằng cậu mỉa mai hắn, nổi giận với hắn, vẫn còn đỡ hơn tình hình câm lặng khó chịu này.

Không được nói chuyện với cậu, là cả một cực hình.

Kẻ Mộng Du: "Bum ta rạt tà bum ta rạt... Là lá la..." Tên hacker chết dẫm đó lại nghêu ngao hát hò trên máy chủ của công ty, càng lúc càng tỏ ra hào hứng.

Lộc Hàm thấy vậy, tức giận lại càng chồng chất.

Khốn kiếp!

Hắn đưa bàn tay thon thon, thanh mảnh lên ấn nhẹ vào thái dương một lúc. Sau đó, chán nản với tay tắt phụt máy tính.

----- Tại nhà Xán Liệt ----

Bội Di sau khi gội đầu xong, đang thoải mái lau khô tóc thì thấy trong phòng anh trai mình vẫn còn để cửa mở, vẳng ra những tiếng động kì cục.

Cô tò mò nhón chân bước vào, thấy Xán Liệt đang cầm một thứ trông rất giống...phi tiêu nhựa đồ chơi, phóng chíu chíu vào một bức ảnh cỡ lớn căng trên tường.

Cô sững sờ.

Á, đó là ảnh của Lộc Hàm mà?? Lộc Hàm của cô ,sao có thể tuỳ tiện làm bia phóng phi tiêu như thế được chứ?

Bội Di tức sôi máu, hùng hổ bước vào phòng giật phắt tấm ảnh xuống, cau có nhìn trừng trừng vào ông anh quỷ tha ma bắt của mình:

- "Anh đang làm cái trò gì thế?"

Xán Liệt đáp gọn lỏn hai từ:

- "Xả stress."

Sau đó anh đứng thẳng dậy, mệt mỏi vươn vai, đến bên chiếc tủ lớn bằng gỗ, bắt đầu soạn đồ đạc.

Bội Di trợn tròn mắt lần hai:

- "Anh định...bỏ nhà đi bụi à?"

Động tác của Xán Liệt hơi khựng lại, sau đó anh bất mãn nói mà vẫn không buồn quay đầu:

- "Đừng có điên. Ngày mai, trường anh tổ chức buổi dã ngoại, đi cũng vài ngày gì đó. Anh nói với ba mẹ hôm kia rồi."

Cô gục gặc đầu, sau đó len lén ôm bức ảnh của Lộc Hàm mà chuồn nhẹ nhàng ra ngoài.

Tiếng Xán Liệt bay với theo:

- "Bức ảnh đó năm chục nghìn chẵn. Tính vào tiền tiêu vặt của em."

Trong nhà có tiếng cô em gái nào đó điên tiết gầm lên.   

[Longfic/Edit][LuMin] Cậu nhóc, nhầm giường rồi!Where stories live. Discover now