Chương 9: Tôi Đèo Hotboy Về Tận Nhà

113 9 0
                                    

  "...Tôi dậm dậm chân, phẫn nộ kêu lên:

'Đồ lòng lang dạ thú, mặt dày mày dạn, tim heo óc bò, @@##***!!!%%$$***!!! Kiếp trước tôi mắc nợ cậu à??'

Hắn uể oải vuốt mặt, phả ra một hơi thở dài:

'Theo tôi biết, thì kiếp trước kẻ hèn này mắc nợ cậu mới đúng'..."

Tôi cẩn thận đi ra cổng trường tiền trạm, mắt không ngừng nhìn láo liên như ăn trộm.

Lạ thật.

Ngoài đường vắng tanh. O_O

Tôi nheo mắt hoài nghi, thế này là thế nào? Ông tài xế gì đó đó của Lộc Hàm, đâu mất rồi?

Sau khi hộc tốc chạy vào, tôi thông báo với kẻ đang đứng e thẹn phía sau giàn hoa giấy:

- "Tôi không thấy xe hơi xe hiếc gì sất, cậu có nhớ nhầm không vậy?"

- "Sao có thể?" Hắn hét lên nho nhỏ, nhưng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên.

Hừm, có nguy hiểm, phải đề phòng phải đề phòng. = =

- "Tôi không biết, vậy cậu cứ đứng đó với cái quần xà lỏn đáng thương hại của cậu đi, tôi về nhà đây." Tôi nặn ra vẻ mặt nuối tiếc phẩy phẩy tay, chân nhấc lên chuẩn bị cho tư thế cao chạy xa bay. (bay ở đây là bay luôn không quay đầu lại.)

Giọng nói lạnh lẽo kinh dị như vọng lại từ dưới mồ của hắn bỗng đều đều vang lên:

- "Nếu có ai hỏi tôi tại sao đứng đây trong tình trạng này, tôi sẽ nói thủ phạm là cậu."

Ô ô ô....

Một hotboy tội nghiệp bị fan cuồng lột quần, chỉ chừa quần xà lỏn, sau đó cậu ta bỏ đi, để lại một bãi chiến trường!!

Cái chuyện này mà tới tai ba mẹ và 3 gã anh tính như Trương Phi say rượu ở nhà thì tôi toi là cái chắc.

Bất lực đến tuyệt vọng, tôi uất ức dậm dậm chân, phẫn nộ kêu lên:

- "Đồ lòng lang dạ thú, mặt dày mày dạn, tim heo óc bò, @@##***!!!%%$$***!!! Kiếp trước tôi mắc nợ cậu à??"

Hắn uể oải vuốt mặt thở dài:

- "Theo tôi biết, thì kiếp trước kẻ hèn này mắc nợ cậu mới đúng."

Lộc Hàm, tốt lắm, cậu đã góp phần làm cho nhà thương có thêm một nạn nhân mới.

Tôi nhăn nhó như khỉ ăn ớt, trề môi hỏi hắn:

- "Chứ bây giờ ông tài xế đáng yêu đó đã đi chơi tận đẩu tận đâu rồi, cậu định về nhà trong trang phục này à?"

Hắn lườm tôi:

- "Đương nhiên là không rồi."

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên vui vẻ đập vai hắn đánh bốp:

- "Hay tôi cho cậu mượn áo khoác, cậu quàng xuống che bớt cái quần đó lại, rồi lấy xe đạp của tôi mà về nhà, tôi đi bộ đi?"

Hắn xoa xoa vai nhìn tôi, sau đó hỏi một câu chẳng ăn nhập gì:

- "Cậu học võ à?"

Tôi trợn mắt nhìn hắn:

- "Sao cậu biết?"

Hắn cười hềnh hệch, nhìn đểu không tả được:

- "Cái này, bạn trẻ à, người ta gọi là đo đếm nội công của nhau."

Tôi: "....."

Đùa à? Gần chập tối rồi mà tôi cứ đứng đây tán phét với cái gã mắc dịch đó như thế này, thật quá sức tưởng tượng mà! >"< Đáng ghét, tôi phải thật sự tập trung mới được.

- "Thôi thôi, vậy cậu lấy xe tôi đi về đi, tôi đi bộ, đây là thẻ xe, chào nhá!"

Tôi chợt nhớ, hôm nay ba mẹ đi ăn tiệc, chỉ có ba ông anh tôi ở nhà, có trời mới biết họ đã phá sập căn nhà yêu dấu đó hay chưa...

Tôi không hy vọng là cứu được căn nhà, tôi chỉ muốn về thật nhanh để lôi họ ra khỏi đống đổ nát. = =

Chiếc thẻ xe lơ lửng giữa không trung, nhưng hắn không có vẻ gì là muốn cầm lấy.

Thay vào đó, cái gã Hán Khanh đó chỉ đứng khoanh tay tựa lưng vào tường với vẻ mặt lạnh băng như mông gấu Bắc Cực, ánh mắt rất đẹp giờ bị che khuất bởi hàng mi dài và cong vút.

Hắn không muốn đi, vì đó không phải điều hắn muốn.

Tôi ngẩn người một lúc lâu...

Sau đó!

Lập tức!

Ngộ ra!

Uầy, đừng nói cậu thiếu gia này...không biết đi xe đạp?

Tôi là một người có khả năng đọc ánh mắt siêu hạng, nếu hắn có điều gì đó khó nói thì tốt nhất là không hỏi lại, rất phiền phức.

Lộc Hàm vẫn đứng chôn chân ở đó, khuôn mặt đỏ lên từ từ, không rõ nhờ vì ráng chiều hay là vì...xấu hổ? Tôi quyết định dẹp chủ đề quan sát nét mặt của hắn ta qua một bên, vì càng nhìn thì tôi càng bị sắc đẹp đó làm cho mụ mị đến đần độn. = =

Được được, bây giờ thì suy đoán của tôi quá chính xác, rõ ràng hắn không biết đi xe đạp, nhưng sĩ diện quá cao nên không thừa nhận, thật là đần quá đi hê hê.

Ăn sung mặc sướng quen rồi, cái phương tiện quen thuộc này cậu ngồi lên chưa chắc đã vững nữa, đồ cậu ấm rởm, đồ mặt trắng điên khùng, đồ con ruồi, đồ đồ đồ....!!!!!

Nhưng, bây giờ tôi không còn tâm trạng nào mà chửi rủa hắn nữa, đứng đây thêm một lúc chắc tôi lên cơn động kinh vì sốt ruột mất. Hắn không biết đạp xe đạp, thì đành phải...

- "Tôi chở cậu!" Tôi thở dài nhìn hắn, sau đó cầm thẻ xe đi thẳng vào bãi.

Đi được một đoạn, tôi nghe thấy có tiếng bước chân miễn cưỡng chạy theo.

Cái anh chàng này, hoá ra cũng ngoan phết! ^o^

Sau này, tôi mới phát hiện được sự thật... Ngoan cái quần xà lỏn nhà hắn ta ý!!!

—– 5 phút sau —-

Cách trường Olympus một đoạn, một cảnh tượng bắt mắt hoành tráng đang diễn ra: Một cậu trai cụ thể nào đó phùng mang trợn má chở một anh chàng cụ thể nào đó, thật quá ư thu hút người đi đường. = =

- "Phì phì, kinh quá, tóc cậu bay hết vào mồm tôi rồi đây này!" (đoạn này không hợp lắm đúng hơm, nhưng không bỏ được nên cho phép tui để nguyên nha)

[Longfic/Edit][LuMin] Cậu nhóc, nhầm giường rồi!Where stories live. Discover now