Nhà Lộc Hàm. Sáng sớm.
Đây không thể nào là sự thật.
Lộc Hàm thầm rên rỉ trong lòng khi nhìn hệ thống dữ liệu của tập đoàn được thay thế một bình địa trống rỗng - bằng chứng hết sức hùng hồn cho chiến thắng vẻ vang oanh liệt của Kẻ Mộng Du. Rõ ràng là tên hacker lập dị và điên khùng đó đã sử dụng virus.
Và quỷ tha ma bắt hắn đi, đây là chương trình virus "Vô Danh". Đúng với tên gọi của nó, một khi chương trình này càng quét qua bất cứ hệ thống máy tính xấu số nào, nó sẽ chẳng để lại bất cứ thứ gì, hệ thống đó sẽ hoàn toàn trống rỗng và đương nhiên, vô danh.
Đến sức lực để gào thét cũng không còn, Lộc Hàm thẫn thờ nhìn lên màn hình, thế giới xung quanh dường như chỉ còn là một màu xám xịt.
Vốn dĩ đây chỉ đơn giản là một thử thách nho nhỏ, một trò chơi nhằm thúc đẩy quá trình mua bán của hai công ty với nhau, tuy nhiên không ngờ họ lại sử dụng virus.
Sau khi giằng co với Kẻ Mộng Du được một thời gian dài, hắn phải thừa nhận rằng tên hacker đó thực sự là một đối thủ rất khó nhằn. Sự thật đã chứng minh điều đó bằng nhiều đêm thức trắng mệt mỏi của Lộc Hàm.
Nhưng trong bản giao kèo của Blue Phoenix, họ hoàn toàn không đề cập tới chuyện, sẽ có một đồng chí virus biến thái được ra sàn. =__=
Chương trình virus này đã gặm sạch sẽ nhiều thông tin cực kỳ, cực kỳ tối mật và quan trọng. Đây quả là một đòn chí mạng vào tập đoàn của ba Lộc Hàm, hậu quả vô cùng nghiêm trọng và có thể kéo theo nhiều hệ luỵ khó lường.
Mà hắn còn mặt mũi nào để nhìn ba mình nữa chứ.
Kẻ Mộng Du rõ ràng đã sử dụng từng mi – li – mét vuông một trên bộ não đáng sợ của mình. Y ra tay rất nhanh gọn, hoàn toàn không để lại chút giấu vết nào, ngoại trừ một bầy vịt hùng dũng khốn kiếp rất quen thuộc với Lộc Hàm. Trên trang chủ trống rỗng, đám vịt đó vẫn nghênh ngang diễu hành rất oai phong, tựa như lời chào tạm biệt mỉa mai cuối cùng mà Kẻ Mộng Du đã dành cho hắn.
Lộc Hàm đã quá lơ là. Ba hắn đã nói, kẻ nào xem thường đối phương chính là kẻ chiến bại, quả không sai.
Tốt lắm.
Tốt vô cùng.
Báo cảnh sát?
Không có bằng chứng.
Vác bom tới công ty Blue Phoenix chết bầm đó để đòi nợ?
Không đủ can đảm.
Thuê xã hội đen xử lý họ?
Không chịu được sự phán xét của toà án lương tâm.
Bế tắc, quá bế tắc.
Lộc Hàm mệt mỏi dựa người ra ghế, đưa một tay lên bóp trán. Lúc này nhìn hắn già đi đến vài tuổi, đôi mắt sáng màu nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính như muốn ăn tươi nuốt sống, dường như còn có cả vài phần tuyệt vọng.
Những lúc bấn loạn rối ren như thế này, chỉ muốn ở bên cạnh cậu nhóc Mẫn Thạc quậy phá đó. Chỉ cần nhìn thấy cậu cười, trái tim của hắn sẽ bình yên, rất bình yên.
Cậu ấy chỉ là ai đó của thế giới. Nhưng với hắn, cậu ấy là cả thế giới.
.oOo.
Tuấn Miên uể oải đưa tay vò mái tóc rối bù như tổ quạ của mình, mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài và lê đôi dép nhựa ra ngoài mở cửa.
Ôi bà nội cha tên nào phá làng phá xóm vào lúc tám giờ ba phút sáng ngay ngày Chủ nhật ấm áp như thế này chứ! Anh đang ôm gối ngủ ngon lành, nằm mơ thấy mình đang tán tỉnh một cô em chân dài xinh đẹp, rốt cuộc lại bị tiếng chuông cửa chết bầm của kẻ nào đó cắt ngang mộng đẹp. Ôi bi kịch, đây đúng là bi kịch. -_-|||
Mà ai lại đến nhà anh vào lúc sáng sớm tinh mơ như thế này chứ? Hay là, thôi chết rồi, việc anh giấu hàng loạt cuộn giấy vệ sinh trong toilet trường đã bị bại lộ? Hoặc là hôm nọ, anh đã bỏ chuột chết vào cặp thầy giám thị, và họ đã tìm ra thủ phạm?? A a a a...
Đồng chí Tuấn Miên quậy như giặc, sau bao nhiêu năm tháng tung hoành ngang dọc, cuối cùng cũng đã đụng phải ngày Phán xét rồi ư?
Rất may cho Tuấn Miên, kiếp nạn của anh chàng trời gầm này vẫn chưa đến. Người đang đứng lặng lẽ đợi ở ngoài cửa là một thiếu niên dong dỏng cao, mũi thẳng mắt sáng, đẹp trai ngời ngời. Ở chàng trai ấy dường như toát ra một thứ khí chất cao ngạo đến đáng ngại, mặc dù không hẳn là lạnh lùng như băng nhưng vẫn làm người tiếp xúc phải có phần e dè.
Ấy da, anh bạn trai thần tiên giáng thế của em trai anh đây mà? Tuấn Miên ngạc nhiên nhướn mày, nhanh nhẹn lôi chùm chìa khoá ra mở cửa. Mẫn Thạc gặp được anh chàng họ Lộc này kể cũng may mắn cho nó, ít nhất không phải trải qua những năm tháng ế đau ế đớn trong cô đơn cùng cực.....giống như anh.
Nói thế nào nhỉ? Tuấn Miên không đến nỗi ghét cậu bạn trai tướng mạo phi phàm của cậu em trai út, nhưng cái cậu Lộc Hàm đó dường như...có một cái gì đó rất u ám.
Không biết Mẫn Thạc có để ý không, nhưng cặp mắt màu nâu sáng, quá sáng của bạn trai nó đôi khi trở nên rất lạc lõng và hoang vu như những triền cát bên bờ biển lúc hừng đông. Rất khó để hiểu được ánh mắt tư lự đó và hoàn toàn không thể nắm bắt nó.
Nhưng cậu ta là người tốt, về điểm này thì Tuấn Miên có thể khẳng định. Nhưng thật sự đó là một người con trai rất khó hiểu, không hiểu cậu ta gặp được Mẫn Thạc trong hoàn cảnh nào?
Nếu biết được cậu em trai mình lúc trước đã hung hăng chui vào phòng Lộc Hàm, đạp cậu ta xuống giường và tạo ra một mớ rắc rối bòng bong có một không hai, chắc chắn ông anh cả Tuấn Miên sẽ ói ra máu. =___=|||
- "Chào! Buổi sáng đẹp quá nhỉ?" Vừa kéo cánh cổng lớn bằng sắt, Tuấn Miên vừa nở một nụ cười niềm nở.
- "Chào anh, hy vọng em không làm phiền." Kẻ đối diện lễ phép gật đầu, mái tóc đen nhánh khẽ rủ xuống vầng trán cao thanh tú.
Phiền quá đi ấy chứ! Ông đây đang nằm mơ thấy được cua gái, là cua gái đó biết chưa?? – Tuấn Miên chỉ muốn gầm lên. Nhưng thôi, nghĩ đến cái đai đen Taekwondo của Mẫn Thạc vẫn treo ngạo nghễ trong phòng khách và cây chổi lông gà danh bất hư truyền của mẹ anh, Tuấn Miên nhịn nhịn nhịn. >__<
Trời ơi, kẻ nào ngu ngốc nảy ra cái ý tưởng đưa Mẫn Thạc đi học võ vậy?
Ờ, hình như ý kiến đó là do anh đề xuất, ông thầy dạy võ cũng là do anh giới thiệu...
Còn tên khùng nào đã tặng cho mẹ cây chổi lông gà bằng gỗ tốt, đánh ngàn roi không gãy thế kia?
Ờ, hình như là hôm sinh nhật mẹ, cũng là anh cung kính dâng cái chổi ấy trong ánh mắt kinh hoàng của hai thằng em...
Tổng kết lại một câu: Gieo gió ắt gặt bão!
Tuấn Miên bày ra một vẻ mặt rất rúm ró và thê thảm, dẫn Lộc Hàm vào phòng khách. Sau đó, vẻ mặt đau khổ ấy lại được sử dụng lần nữa khi anh lê bước lên phòng đánh thức hai thằng em đang ngủ li bì như lợn. =_=
Vì Mẫn Thạc đã có bạn trai và lời nguyền Mộng du nhiều tháng nay không thấy xuất hiện trở lại, nên bốn anh em phá phách này được ngủ riêng. Mỗi người một phòng, hết sức rõ ràng trong sáng.
YOU ARE READING
[Longfic/Edit][LuMin] Cậu nhóc, nhầm giường rồi!
FanficBản gốc: Cô em nhầm giường rồi! - Au: Gián Kêu Oai Oái Rất xin lỗi chị au khi em đã edit mà không xin phép *cúi gập người* Mọi người yên tâm, fic hoàn toàn trong sáng ngây thơ không như cái tên của nó. Còn về summary hả? Đọc đi thì...