“Ngày mai các em bắt đầu kì nghỉ đông, đầu tháng 2 chúng ta sẽ đi học bình thường”
“Trời đất, lại nghỉ rồi” Ji Yeon nhăn mặt nhìn Jun Hyung, lại một nụ cười gian xảo hết mức…
“Đi học được ngồi cạnh tôi, bây giờ nghỉ nên chán hả?”
“Cái gì, cậu thích chết không hả” Ji Yeon cầm quyển vở giơ lên dọa nạt
“Đúng rồi còn chối gì nữa”
“Yah, Yong Jun Hyung”
“BỐP, BỐP”… “A…Đau… đồ hâm này” “chát” “bộp”…”Đã bảo là đau rồi mà”
“Cho cậu chừa cái tội nói năng lảm nhảm đi” Hyo Sung ôm bụng cười nói
Nhìn họ mỉm cười không hiểu sao hai con người ngồi gần cửa sổ lại thấy trái tim mình quặn đau. Từ cái ngày Ji Eun thổ lộ tình cảm của mình, hai người họ như hai con người khác… ngồi cạnh nhau họ không nói năng gì, cũng chẳng mỉm cười với bốn con người kia… thật là lạ lùng. Hôm nay, cũng như mọi ngày, Yo Seob và Ji Eun cất sách vở bỏ mặc những người khác đang ngơ ngác nhìn mình bước đi, có vẻ như họ muốn xa lánh mọi người…
KiKwang nở một nụ cười gian tà nháy mắt với ba người còn lại
“Ai bảo các cậu nghỉ đông là chán, chúng ta có việc để làm mà”
“Hả, việc gì cơ” mắt chớp chớp ba người kia nhìn nhau
“Ghé sát tai lại đây, ba kẻ ngốc này…”
---------------------------------
“Đói quá đi, bánh này là của Ji Eun hả” Jun Hyung chỉ tay vào đống bánh nướng đang chuẩn bị được phun kem, tươi cười nói…
“Đói thì ăn đi, giả bộ hỏi han mãi” Ji Yeon ngán ngẩm đáp
“Cậu nhét vào miệng tôi, rồi nói “A” thật to đi” Jun Hyung huých tay Ji Yeon gợi ý
“Cậu có bị ấm đầu không, tôi chưa có điên đâu đấy”
“Xì, cậu nói tôi bị ấm đầu thì hãy nhìn họ đi kìa…” Jun Hyung lấy tay kéo khuôn mặt bầu bĩnh của cô về một hướng, bên phía Hyo Sung và KiKwang, thật là…
“Ăn thử miếng trứng cuộn tớ làm này” KiKwang gắp một miếng rồi tươi cười nhìn Hyo Sung, cô cũng híp tịt mắt cười lại… Nhồm nhoàm nhai, Hyo Sung giơ ngón tay cái lên ra hiệu…tuyệt vời
“Oẹ…Hai người họ kinh quá đi” Ji Yeon đưa cánh tay lên che miệng, Jun Hyung thì tỏ ra thực sự thích thú với cặp đôi kia, anh luôn miệng nhắc Ji Yeon trong suốt quá trình làm bánh. Đến lúc này thì Ji Yeon không chịu nổi nữa rồi, cô hét toáng lên rồi ấn cái mặt Jun Hyung ra chỗ khác
“Yah, Yong Jun Hyung, nếu cậu thích thú đến vậy thì cậu làm người yêu Hyo Sung đi, lắm chuyện quá đấy”
“KiKwang, cho tớ mượn Hyo Sung của cậu một chút nhé” Jun Hyung đi tới chỗ KiKwang, kéo tay Hyo Sung ra chỗ Ji Yeon cười khểnh nói “Cậu muốn bọn tớ diễn lại cảnh đó đúng không” Jun Hyung nháy mắt với Hyo Sung, như hiểu ý cậu bạn, Hyo Sung lấy một miếng bánh nướng, há to miệng mỉm cười nói
“Jun Hyung, cậu ăn này”
“Ji Yeon à, cảm ơn cậu nhé”
“Hả”Ji Yeon ôm đầu ức chế, đầu óc cô bắt đầu bốc hỏa “Tức thật mà, tên đáng ghét này, tức chết mất thôi”
“Yah, Yong Jun Hyung, cậu là đồ đáng ghét” bỏ lại ba con người đang cười rũ rượi dưới bếp, cô vội chạy lên nhà với đôi má ửng hồng…
…
“Kính coong…Kính coong”
Một con gấu bông to oành chắn ngang trước cửa nhà Ji Eun, đôi mắt cô bắt đầu mỉm cười:
“Ji Eun đáng yêu, mở cửa cho bọn tớ nào” Ji Yeon ló mặt ra khỏi con gấu bông, cô chu cái miệng nhỏ của mình với bộ dạng dễ thương hết mức
…
“Đây là bánh nướng và cơm cuộn bọn tớ làm riêng cho cậu này, vui vẻ lên nhé” Hyo Sung mỉm cười nhìn Ji Eun, đôi môi Ji Eun vẽ lên một nụ cười nhưng trái tim cô thì vẫn nặng trĩu. Bước lên phòng để cất con gấu bông Jun Hyung tặng, mắt Ji Eun bỗng nhòe đi…
“Em đâu phải là con người yếu đuối như vậy, em cứ tin rằng Yo Seob thích em đi, dù sao khoảng cách giữa hai người cũng rất gần mà” KiKwang tiến gần đến cô em họ của mình khẽ lên tiếng
“Yo Seob chỉ thích một mình Ji Yeon thôi, làm sao em có thể níu kéo được nữa chứ” môi cô run run, một giọt nước mắt lăn dài trên má…
“Em ghen tị với Ji Yeon…”
“Sao anh nói vậy…” Gạt đi nước mắt còn đọng trên khóe mi, mắt cô mở to, chớp chớp
“Em không phải là con người nhỏ mọn như vậy đúng không, tình bạn đôi lúc còn cao hơn cả tình yêu mà”,
KiKwang nháy mắt với Ji Eun… như nhận ra một điều gì đó, cô bước xuống cầu thang, dưới tầng một, nơi tràn ngập tiếng cười…
“ÁÁÁÁÁÁÁ, ma, con ma kìa” Hyo Sung giật bắn mình ôm lấy người Ji Yeon…thật là, đã bảo không xem phim kinh dị rồi mà cứ thích bật lên, sởn cả da gà =.=”
“Ji Yeon này, sao cậu không sợ xem phim ma nhỉ” Jun Hyung ngồi cạnh Ji Yeon nói lớn…
“Cậu lại muốn tôi ôm cậu chứ gì, đồ thần kinh”
“Đùa chứ, gọi tôi là oppa đi mà” chuyển ngay thái độ sang van nài, Jun Hyung kéo áo Ji Yeon giật giật… “Tôi xin cậu đấy, chỉ một từ thôi mà”
“Yahhhhh, tránh xa tôi ra nếu cậu muốn sống”
----------------------------------------
“Còn Yo Seob nữa, tính sao đây” Ji Yeon ngán ngẩm đáp
“Nhiệm vụ làm Yo Seob vui, dễ ợt, cậu làm đi” KiKwang nở một nụ cười gian tà nhưng bị Jun Hyung ra sức dập tắt
“Không được, tớ không thể cho Yo Seob mượn Ji Yeon được đâu”
“Mượn một chút thôi mà” Hyo Sung kéo Ji Yeon về phía mình, chớp chớp mắt nhìn Jun Hyung
“Không được” Jun Hyung lại lấy tay kéo Ji Yeon lại...
“Cậu có thả tôi ra không thì bảo đây” Ji Yeon ném cho Jun Hyung cái nhìn xẹt lửa rồi không đợi chờ một sự phản ứng nào từ anh, cô tung tẩy chạy ra ngoài
“Thật là, hai cậu đừng làm bạn thân của tớ nữa nhé”
--------------------------------------
“Yang Yo Seob, sao mấy ngày nay cậu lạ vậy hả” Ji Yeon chạy thẳng vào trong nhà phàn nàn
“Tớ…”
Ji Yeon bước đến gần người Yo Seob, ánh mắt cô chớp chớp nhìn anh, anh cũng chớp chớp mắt nhìn cô nhưng hình như trái tim anh không còn đập rộn ràng như trước nữa
“Cậu thích tớ?”
“Lúc trước thì có, bây giờ thì không”
“Cậu thích Ji Eun?”
“Lúc trước thì không, bây giờ thì hơi hơi”
“Ok, vậy là ổn rồi” Ji Yeon nhăn nhở nhìn anh rồi vô tư, hồn nhiên nhảy phóc lên chiếc ghế sofa nằm ngủ, =.=”
“Dễ thương thật, con mèo con này” Yo Seob ngồi ngắm nhìn gương mặt Ji Yeon, thấy bộ dạng này của cô anh
cũng đủ vui rồi…
“Yo Seob à, Ji Eun đang buồn vì cậu lắm đấy” với con mắt vẫn nhắm nghiền, Ji Yeon nói nhỏ
“Cậu ta đang mơ sao?” Yo Seob’s pov
“YAH, YANG YO SEOB”
“Giật cả mình, cậu ta vẫn đang ngủ đúng không nhỉ?” Yo Seob giật thót cả tim, chắc từ nay về sau không bao giờ anh dám ngồi gần Ji Yeon lúc ngủ nữa
“ĐẾN BAO GIỜ THÌ CẬU MỚI CHỊU TỎ TÌNH VỚI JI EUN ĐÂY HẢ, DÙ KHÔNG LÀM ĐƯỢC GÌ THÌ CŨNG PHẢI XIN LỖI NGƯỜI TA MỘT TIẾNG ĐI CHỨ”
“Hả” Yo Seob ngơ mặt ra, anh mỉm cười gian tà nhìn Ji Yeon “Được rồi, tớ sẽ đi xin lỗi cậu ấy”
Mặc thêm chiếc áo khoác và quàng tấm khăn bông vào cổ, anh khẽ mỉm cười nhìn Ji Yeon…”Cậu giả vờ ngủ cũng đạt lắm đấy, mắt ti hí mà đòi lừa được tớ sao”
“Rầm”
“Phù, cuối cùng thì cũng đi rồi đấy, giả vờ ngủ mệt thật” Ji Yeon ngồi phắt dậy thở hồng hộc, chưa kịp định hình thì cô đã bị một giọng nói quen thuộc “sờ gáy”
“Này, Park Ji Yeon, sao cậu dám lừa tớ hả”
“Trời đất, cậu vẫn chưa đi sao?, đi ngay đi, đồ đáng ghét này”
--------------------------------------
Từng cơn gió lạnh cứ thổi khiến mái tóc nâu của cô tung bay, bên bờ suối Cheonggyecheon với đầy ánh đèn điện có một người con trai đang đứng đó, ánh mắt anh nhìn cô, đôi môi anh khẽ nở nụ cười…
“Ji Eun…hôm nay trời đẹp nhỉ”
“Ừhm”
“Cậu…chúng ta…”
“Chúng ta làm sao?”
“Chúng ta…là một cặp nhé” Hai má Yo Seob đỏ ửng, miệng anh lắp bắp nhìn Ji Eun
“Tại sao cậu quay lại nhanh vậy” Có một chút bối rối, Ji Eun khẽ hỏi lại
“Cậu đừng nghĩ cậu là kẻ thế thân nhé, tớ coi trọng cậu vì cảm xúc của riêng mình tớ, tớ nói thật đấy”
“Cảm xúc của cậu là gì?”
“Tuy còn hơi mập mờ và không rõ ràng lắm nhưng nếu tớ đỏ mặt và tim đập tình thịch thì có lẽ là tớ đã thích cậu rồi” Yo Seob ôm ngực diễn tả cảm xúc của chính mình, Ji Eun mỉm cười đáp
“Thích chứ không phải là yêu sao?”
“Tớ nghĩ phải có chất xúc tác thì “thích” mới chuyển thành “yêu” được, vì vậy chúng ta cứ dừng lại ở mức này thôi đã nhé”
Yo Seob nháy mắt với Ji Eun, đôi môi anh khẽ nở một nụ cười tuyệt đẹp…
![](https://img.wattpad.com/cover/9946040-288-k743572.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic] Trái Tim Anh Có Em | Beast, T-Ara, Secret |
FanfictionEm là một cô gái khác biệt, khác biệt hoàn toàn với những cô gái mà anh đã yêu, anh hiểu con người em, anh hiểu trái tim em, hiểu em tất cả... anh chỉ không hiểu cảm giác của riêng mình anh, "tại sao anh lại yêu em chứ"