Chương 12: Ngạo kiều.

6K 344 5
                                    


Một tháng thật sự trôi qua rất nhanh, Lưu phi có đến vài lần, đều bị Cảnh Lăng không mặn không nhạt đuổi về. Không nên dính dán vào người này.

" Công Chúa, nên thức dậy." Đã tới giờ mẹo ( khoảng từ 6h ->8h), nằm ở bên người Cảnh Lăng , Oanh Nhi mở mắt, lay nhẹ người bên cạnh.

" Ngô..." Cảnh Lăng nhíu nhíu mày, nghiêng đầu, đem Oanh Nhi ôm chặt, tiếp tục ngủ.

"Công Chúa,Công Chúa." Oanh Nhi lại đẩy Cảnh Lăng vài lần.

" Làm sao vậy?" Cảnh Lăng chậm rãi mở to mắt, do mới thức dậy đôi mắt có một tia hơi nước, mông lung nhìn Oanh Nhi.

" Công Chúa, hôm nay ngươi phải đi tới chỗ Thái Phó." Oanh Nhi sủng nịch nhìn Cảnh Lăng.

" Thái Phó?" Cảnh Lăng trừng mắt nhìn, đầu óc trong chốc lát lại mơ hồ.

" Công Chúa, ngươi đã quên sao? Ngày hôm qua Thái Phó phái người đến, nói thân thể Công Chúa đã tốt hôm sau nên đi học" Oanh Nhi phất đi mấy sợi tóc trên trán Cảnh Lăng, " Nếu không đi thì sẽ muộn."

" Không muốn đi." Ôm tay Oanh Nhi, Cảnh Lăng làm nũng nói.

" Công Chúa, không thể tùy hứng nha." Oanh Nhi nhíu nhíu mày, nói " Ở trong cung Thái Phó đức cao vọng trọng, không thể làm cho hắn đánh giá không tốt với Công Chúa."

" Thực không thú vị." Cảnh Lăng thở dài, không tình nguyện đứng lên. Còn không có hoàn toàn thức dậy, Cảnh Lăng ngồi dậy vài lần đều ngã lại xuống giường.

Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, ngồi dậy, vươn tay, " Công Chúa, đứng lên đi, Oanh Nhi đỡ người."

Cảnh Lăng khóe miệng ngoéo một cái, đem tay bỏ vào trong lòng bàn tay của Oanh Nhi, tiếp theo Oanh Nhi dùng sức, kéo Cảnh Lăng đứng lên. Do Oanh Nhi dùng sức hơi lớn, Cảnh Lăng liền ngã vào trong lòng Oanh Nhi. Trên người Oanh Nhi có thoang thoảng mùi hoa lan, tràn ngập trong xoang mũi Cảnh Lăng, mặt Cảnh Lăng liền đỏ lên. Oanh Nhi ôm ấp có một loại kỳ diệu hấp dẫn, ở trong lòng Oanh Nhi, Cảnh Lăng không nghĩ thoát ra.

" Công, Công Chúa?" Công Chúa gắt gao nằm trong lòng của nàng, Oanh Nhi còn tưởng rằng Công Chúa lại ngủ, nâng tay vỗ nhẹ Cảnh Lăng vai.

" Nên, nên thức dậy." Bị Oanh Nhi vỗ, Cảnh Lăng mới hồi phục tinh thần, vội vàng thoát ra. Nhớ tới chính mình vừa rồi hành động, trên mặt có chút nóng lên.

" Còn ngồi ở trên giường làm cái gì." Trên giường đi xuống, Cảnh Lăng xoay người sang chỗ khác, nói " Còn không giúp ta thay quần áo."

" vâng, Công Chúa" Oanh Nhi mỉm cười, cầm lấy quần áo trên giá, thuần thục giúp Cảnh Lăng mặc vào."

Ép buộc chừng nửa canh giờ, Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi ra khỏi điện.

Ngồi trong kiệu, nhìn chung quanh hành lễ cung nữ thái giám, Cảnh Lăng chỉ cảm thấy dường như đã mấy đời.

" Công Chúa, làm sao vậy?" Phát hiện Cảnh Lăng ngẩn người, ờ bên cạnh Oanh Nhi hỏi.

" Không có gì, đi thôi." Cảnh Lăng lắc đầu, nhìn đi ở bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia tức giận. Nếu có thể, nàng muốn cùng Oanh Nhi ngồi trên kiệu. Chính là, để người khác nhìn thấy, sẽ cho là không có phép tắc. Đối với Oanh Nhi, với nàng cũng không tốt. Nàng không thích giữa nàng và Oanh Nhi có phân chia cấp bậc. Nàng muốn cùng Oanh Nhi đi đến thư phòng, nhưng là đã nhiều năm không vào hoàng cung, nàng sớm đã quên đường đi. Trong lòng hạ quyết phải ghi nhớ lại , ngày mai liền cùng Oanh Nhi đi tới.

[Bách Hợp] [ Edit] Trọng Sinh Chi Trưởng Công Chúa - Shu [CĐ].Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ