Chương 46: Rắc rối (3).

3.3K 247 9
                                    

" Oanh Nhi." Sáng sớm tỉnh dậy, theo thói quen sờ soạng kế bên, nhưng không có đụng đến thân hình mềm mại, Cảnh Lăng mở to mắt, tỉnh lại nhìn bên cạnh trống rỗng. Mới nhớ tới hiện tại Oanh Nhi, đang ở trong đại lao. Đứng lên, Cảnh Lăng chỉ cảm thấy cả người đau nhức, mặt đất thật không phải chỗ để ngủ. Liễu nhi sợ nàng cảm lạnh, phía dưới trải một tầng chiếu thật dày, coi như có chút mềm mại, nhưng là nàng cũng thấy mệt mỏi. Oanh Nhi nơi đó chỉ là một tấm chiếu mỏng, không biết có bao nhiêu khổ đây.

Cảnh Lăng nhu nhu cánh tay, kêu Liễu nhi vào giúp mình chải đầu.

Không biết vì sao lúc Liễu nhi cầm lấy khăn mặt chạm vào mình, nàng chỉ cảm thấy cả người nói không nên lời không được tự nhiên, nghiêng đầu tránh tay Liễu nhi, Cảnh Lăng nói, " thôi, ngươi đi ra ngoài đi."

" Công Chúa." Liễu nhi sửng sốt, lập tức quỳ xuống, " Là Liễu nhi hầu hạ không tốt sao?"

" Đi ra ngoài đi." Cảnh Lăng phất tay, " Bản Công Chúa chính là quen Oanh Nhi hầu hạ, không quen người khác mà thôi."

" Công Chúa, Oanh Nhi tỷ tỷ sẽ không có việc gì." Nhìn ra Cảnh Lăng lo lắng, Liễu nhi nói.

" Ừ." Cảnh Lăng gật gật đầu, tự mình lau. Thật sự là lâu lắm rồi không tự mình làm có chút không quen.

*

Đồ ăn sáng đã dọn lên, nhìn thức ăn trên bàn, Cảnh Lăng cũng không có muốn ăn. Trước mắt hiện ra Oanh Nhi lúc ở đây. Oanh Nhi luôn ôn nhu vì mình gắp thức ăn, còn cùng chính mình nói chuyện, ngẫu nhiên sẽ nói những câu làm nàng ngượng ngùng. Nàng tuy rằng nghẹn ngùng. Nhưng là trong lòng cũng rất ấm áp. Nay, chỉ có một mình mình, Cảnh Lăng cảm giác vô cùng cô tich5.

" Ngươi, ngồi xuống bên người Bản Công Chúa." Cảnh Lăng chỉ chỉ vị trí kia, làm cho Liễu nhi ngồi xuống.

" Công Chúa, Liễu nhi không dám." Liễu nhi lập tức quỳ xuống.

" Bảo ngươi ngồi thì cứ ngồi đi, lề mề cái gì." Cảnh Lăng trừng mắt liếc nhìn Liễu nhi một cái. Này Liễu nhi khúm núm, không giống Oanh Nhi đáng yêu chút nào. Cảnh Lăng tựa hồ quên, Oanh Nhi lúc đầu cũng là như vậy.

Ở Cảnh Lăng nhìn chằm chằm, Liễu nhi không có cách làm liền ngoan ngoãn ngồi xuống.

" Ăn cơm." Cảnh Lăng nói.

" Vâng, vâng." Liễu nhi kinh sợ cầm lấy chiếc đũa,cũng chỉ dám ăn cơm trong bát của mình.

Cảnh Lăng nhìn một lát, thật sự không thú vị. Liễu nhi không phải Oanh Nhi, Liễu nhi ngồi bên cạnh nàng không làm giảm đi cô đơn của nàng mà còn làm cho nàng cảm nhận rõ ràng hơn.

" thôi, ngươi ra ngoài đi."

" Tạ, tạ Công Chúa." Liễu nhi nhanh chóng buông bát, thi lễ, liền ra ngoài.

" Hoàng tỷ sao vậy, giống như oán phụ vậy."Một thanh âm vang lên bên tai Cảnh Lăng.

Cảnh Lăng ngẩng đầu, phát hiện chính là Cảnh Phong, Cảnh Phong nhìn nàng nụ cười mang theo một chút trêu chọc.

" Ngươi mới là oán phụ." Cảnh Lăng trừng mắt nhìn Cảnh Phong.

" Nếu không phải sao lại thành bộ dáng như vậy." Để sát vào người Cảnh Lăng, Cảnh Phong cười nói, " Hoàng tỷ ngươi không biết bộ dáng ngươi bây giờ so với oán phụ còn muốn hơn a. Ngươi đối với Oanh Nhi, thật là không bình thường nha." Mỗi lần nhìn thấy Oanh Nhi cùng Cảnh Lăng thân mật mà phải bỏ chạy, Cảnh Phong đều cảm thấy mất mặt, hiện tại có thể trả thù a,

[Bách Hợp] [ Edit] Trọng Sinh Chi Trưởng Công Chúa - Shu [CĐ].Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ