"Nhật ký à, Hôm nay tao chỉ hơi ...hơi cười thôi, gọi là nhếch mép ý,mà tại vì toàn trường cười nên tao cười theo, chứ đó là một tiết mục vô cùng nhảm nhí. Nhìn cái mặt đắc thắng của hắn như đang mỉa mai tao,thật đáng nghét. Mà hôm nay ông trời cũng dở trứng trêu tao. Đang yên lành thì mưa ầm ầm, tao thì không có mũ nón gì. Đang ngẩn tò te thì hắn đưa cho tao một cái ô, với vẻ mặt đầy thành ý hắn nói " cầm tạm ô của tớ mà về". Tao định ra vẻ không thèm nhưng nghĩ cho cùng cũng thấy có chút không hợp lý. Chỉ là do chân lý của tao vượt quá nhận thức của hắn. Dù gì thì tao cũng hơn hắn tuổi. Tao sinh năm 99 còn bọn nhóc này sinh năm 2000. Hơn nhau một thế kỷ, nhận thức cũng khác quá xa. Tại sao năm đó bố mẹ tao lại có thể để tao đi học muộn một năm để bây giờ suốt ngày phải xưng cậu cậu tớ tớ với những đứa đáng tuổi em mình, hay là pa pa ma ma đã quyên đi mình trong suốt một năm, đây là một thuyết âm mưu ư?
Trời thì vẫn mưa không ngừng nghỉ, tao đành ép ra một nụ cười giả tạo và một câu cảm ơn giả tạo không kém, lấy cái ô ra về."
Không quá ngạc nhiên khi tiết mục của lớp tôi lấy được nhiều tiếng cười đến vậy. Cô giáo chủ nhiệm cũng tỏ ra vô cùng hài lòng và hãnh diện. Còn Tiểu Huy, cậu ta rất dễ bị chọc cười. Tiểu Huy cười lên cười xuống như không biết trời đất là gì ,từ lời thoại đầu tiên đến lời thoại cuối cùng. Chắc là cậu ấy không còn để bụng chuyện hôm trước nữa. Giờ chào cờ kết thúc sớm hơn 20p. Lớp tôi túm năm tụm ba chơi tú lơ khơ. Tiểu Huy rất có năng khiếu trong bộ môn này. Từ tiến lên, phỏm, tấn... chiếu nào cậu ta cũng góp mặt. Cậu ta còn tiêm nhiễm niềm đam mê này cho cô thể dục. Và thế là giờ học thể dục, nếu không có gì mới thì 15p đầu khởi động ngón tay, 30p sau chiếu bài bắt đầu. Danh tiếng đánh đâu thắng đó của cậu ta cả khối 10 ai cũng biết..
Bài tập tiếng anh tôi chưa làm xong, tôi tranh thủ lấy vở thằng Đại chép . Chợt nhớ ra là từ mới còn chưa học. Tôi lại luống cuống đọc qua một lượt. Mọi ngày học ở nhà dù có đọc cả ti tỉ lần còn chưa chắc thuộc, huống chi là đọc lướt. Tôi quẳng quyển vở xuống bàn, phó mặc cho số phận. Cô giáo dạy tiếng anh tên là Thanh, cũng không đến nỗi nghiêm khắc, còn có phần vui tính. Cô hay đùa học sinh- theo chúng tôi nói thì là đá đểo- mỗi khi ai đó bị điểm kém, nghe thấm vô cùng. Mà lớp chúng tôi là lớp "chọn" của trường, nên bị điểm kém sẽ chịu kỷ luật khá là "tương đối ngấm". Cô bắt đầu giở sổ "Quaaaaaan"- cô cố ý kéo dài. Trong phút chốc hồn tôi như lìa khỏi xác. Chẳng lẽ tôi đen vậy sao? Quyên học bài một hôm liền bị lên bảng.
" Em đạo diễn tiểu phẩm sáng nay phải không? Hay lắm" cô nói
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, cô nói tiếp: " hôm nay không kiểm tra bài cũ, các em giở vở ra..."
Tôi thở phù nhẹ nhõm, hồn bay về được tám chín phần.
Ra chơi, tôi hô hào mấy đứa con trai trong lớp chiều đi đá bóng. Tất nhiên là phải chừa Tiểu Huy ra. Chưa nói dứt câu trời bắt đầu mưa. Đến khi tan học, vẫn chưa có dấu hiệu ngớt. Mẹ tôi sáng nay nói trời mưa, nên đã để vào cặp tôi một cái áo mưa mỏng. Tôi đang loay hoay mặc áo mưa thì thấy tiểu Huy thù lù đi vào với vẻ mặt ủ dũ. Tôi đoán là cậu ta không có gì che mưa. Nhà tiểu Huy cách trường 15p đi bộ. Nếu cứ thế đi về kiểu gì cũng bị ướt như chuột lột. Tôi nhớ ra trong balo của tôi, lúc nào cũng để sẳn một cái ô nhỏ, phòng khi cần. Tôi lấy nó đưa cho Tiểu Huy. Nhìn Thấy cái ô, cậu ta cười híp cả 2 mắt, hai núm đồng tiền lộ ra bất giác làm tôi ngây người. Tiểu Huy cảm ơn tôi rồi mở ô ra về.
Thình một cái, Thằng Đại vỗ vào lưng tôi:
" mày có ô không cho anh em mượn, lại đi cho Tiểu mỹ nam mượn ?"
tôi vội thanh minh " mày đi xe đạp mà, cầm ô sao được?"
" hôm nay mày bị sốt à, quyên không uống thuốc? Đi xe đạp cầm ô thì sao?"
" tao sợ gió to làm hỏng ô"- tôi nhếch môi cười xảo trá
"định mệnh"- nó đánh tôi thêm cái nữa rồi 2 đứa ra nhà xe
Tiểu Huy khá giống con gái, mặt trắng, môi mỏng , lúc nào cũng toe toét cười trưng lên 2 núm đồng tiền. Tháng trước tiết mục của chúng tôi cần một người giả gái, chúng tôi không biết đã phải hối lộ cậu ta bao nhiêu đồ ăn vặt, nhận trực nhật thay, cậu ta mới đồng ý làm. Khi Tiểu Huy bước ra với mái tóc dài, áo trắng.... dịu dàng lả lướt, cứ như là cậu ta bị đầu thai nhầm giới tính vậy. mọi người đều trầm trồ, ngay cả đám con gái cũng phát nghen. Sau bữa đó, Tiểu Huy được gọi là "thần tiên tỷ tỷ". Đương nhiên là cậu ấy không lấy gì làm dễ chịu với cái biệt danh này, và tôi, một lần nữa trở thành kẻ đầu trò.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BL] Mỗi ngày, Tớ đều nhớ cậu, theo cách ấy...
Teenfikce"Một ngày cậu để tớ đưa cậu đi hoc, ngày hôm sau tớ lấy lý do bị lạc đường qua nhà cậu, đưa cậu đi, Hôm sau nữa, cậu hỏi tớ sao lại đến, tớ bảo thích thì qua thôi. Và thế là, như một thói quen, ngày nào tớ cũng đưa cậu đi học. Một ngày khác, tớ nhận...