Phạm Đình Chí hai ngày này có nhiều phiền muộn, rất phiền muộn rất rất phiền muộn. Nguyên cả một đêm không chợp mắt, trên bàn một đống tạp vật loạn thất bát tao. Hắn ngáp dài sửa sang lại một trận, yên vị ngồi phịch trên ghế, có thể nói là sức cùng lực kiệt. Miêu Nguyệt Hoa hai ngày này cũng bị hắn tra tấn đều đặn, sáng sớm sẽ đưa tin. Thấy người vào cửa, Phạm Đình Chí xoa bóp mũi, làm tinh thần thanh tỉnh lại, hướng Miêu Nguyệt Hoa nhìn nhìn nhét vào tay một tờ giấy.
Miêu Nguyệt Hoa vẻ mặt mệt mỏi lật lật tiểu phiến, có lệ nói “Phạm tả sử quyết định là tốt rồi.”
Phạm Đình Chí rút ra từ trong đống đồ một cái bản đồ, liền trải ra trên bàn, nói “Ta nghĩ ba phương án ——” Phạm Đình Chí đột nhiên tinh thần tỉnh táo, thao thao bất tuyệt nổi dậy, Miêu Nguyệt Hoa dù nghe nhưng vẫn còn buồn ngủ, chỉ lo gật gù cùng trả lời ầm ừ .”Ngươi cảm thấy ai được ?”
“A?” Miêu Nguyệt Hoa như ở trong mộng bừng tỉnh, cười làm lành nói “Được được, đều được..”
Phạm Đình Chí phẫn hận hừ một tiếng, ” Ta cảm thấy được phương án thứ nhất có khuyết điểm ——” hắn lại từng cái đem tất cả các phương án phân tích lại một lần nữa, lời nói rõ ràng và suy nghĩ cẩn thận.
Phạm Đình Chí đang nói tới trào dâng , Miêu Nguyệt Hoa nghe được nhưng tinh thần vẫn sa sút , một thị vệ nghiêng ngả lảo đảo vọt tiến vào, quỳ bịch xuống .
” Phạm, phạm tả sử. . . . . .” Thị vệ một run run, lắp bắp nói
“Chuyện gì?” Phạm Đình Chí hận nhất trong lúc làm việc bị người khác quấy rầy , cảm thấy nhất thời khó chịu.
“Giáo, giáo chủ, ” thị vệ nuốt nước miếng xuống miệng , nói “Giáo chủ không có trong phòng.”
“Cái gì? !” Miêu Nguyệt Hoa nhảy dựng lên, nàng trong nháy mắt khôi phục lại thái độ bình thương, nói “Đi đâu ?”
Thị vệ sợ tới mức run rẩy toàn thân, nói “Không, không biết, sáng nay hộ vệ phát hiện phòng Giáo chủ trống không , cả đoàn gấp đến độ đem cả giáo lục tung lên mấy lần, vẫn tìm không thấy Giáo chủ đại nhân, ngay cả Giang hộ pháp cũng không thấy .”
Miêu Nguyệt Hoa đang muốn mắng người, lại thoáng nhìn Phạm Đình Chí đích sắc mặt khó coi đến cực điểm, trong lòng hô to không ổn. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Phạm Đình Chí ôm bản đồ trên bàn cùng mấy sơ đồ hắn viết, nổi điên xé toạt. Miêu Nguyệt Hoa thấy mồ hôi lạnh chảy ròng, cái này chính là tâm huyết mấy đêm nay của Phạm tả sư a, nãy giờ vẫn không đếm xỉa đến việc sử kế cứu người, đã tệ như vậy, có thể thấy được thật sự là điên rồi.
“Còn thất thần để làm chi ! kêu Đỗ hộ pháp chuẩn bị binh cho ta !” Phạm Đình Chí giận dữ hét, vứt con mẹ nó phương án đi , chủ soái cái nỗi gì !
Lại nói Sở Ngạo Thiên cùng Giang Tuyền Phi hai người đã lẻn vào Danh Kiếm sơn, công lực Giang Tuyền Phi mặc dù không bì kịp Sở Ngạo Thiên, nhưng nếu muốn tiến vào Danh Kiếm môn mà thần không biết quỷ không hay cũng không phải việc khó. Hai người như con chuột lẻn vào Danh Kiếm môn, cuối cùng không thấy bóng dáng Lâm Thục Nhân . Sở Ngạo Thiên nóng nảy, liền muốn đi trảo một kẻ nào đó hỏi một chút. Giang Tuyền Phi lập tức khuyên bảo, hai người đã vào bên trong thật là nguy hiểm, cũng không thể đả thảo kinh xà. Hắn khuyên nhủ một phen, nói lâm Nhị gia hẳn là là bị nhốt, nên phải đi đến chỗ ít người mà tìm. Sở Ngạo Thiên cảm thấy được hữu lý, hài người lén lút tìm nơi nào đó giống nhà tù mà tìm.
![](https://img.wattpad.com/cover/87255279-288-k471303.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Anh Hùng Mạn Tẩu - Địch Hoa
HumorTác giả : Địch Hoa Chỉnh sửa : Dạ Tịch Vô Ưu Beta : Đông Huyền Thể loại : Nhất công , nhất thụ, hài , HE Tình trạng gốc : Hoàn. Tình trạng chỉnh sửa: Hoàn ******************************** Chi tiết trong truyện chỉ đảm bảo chính xác 70%~. Truyện khô...