Đệ tứ thập tứ: Anh hùng tạm biệt

62 3 5
                                    

” Phụ thân, con bất hiếu.”

Lâm Thục Nhân cung kính quỳ trên mặt đất, lã chã rơi lệ, nức nở nói ” Phụ thân có ân dưỡng dục, Thục Nhân khắc trong tâm khảm, cũng không dám vong tưởng, chỉ cầu phụ thân phóng Sở huynh rời đi, mệnh của ta tùy ý xử lý.” Từng câu nói cảm động lòng người, mọi người nhất tề đều động dung.

Lâm Hồng Khâm mặt không chút thay đổi, kiếm trong tay chậm rãi nâng lên, đặt ở trên vai Lâm Thục Nhân , để hướng cổ, nếu dùng một chút lực có thể nhìn thấy huyết. Mọi người thức thời vây lại bên ngoài, không dám tới gần.

Sở Ngạo Thiên thấy kinh hãi , gào khóc kêu lên, ” Lâm Hồng Khâm, ngươi đã đáp ứng rồi, Cửu trọng thiên nếu phá được, liền phóng chúng ta rời đi, ngươi có thể nào lại muốn vi ước ? ” Họ Lâm kia nếu dám làm gì, hắn liền xông lên đá hắn cắn hắn, không quản hắn là phụ thân của Lâm Thục Nhân đâu !

Lâm Thục Nhân lại quay đầu lại hung tợn  trừng mắt nhìn liếc hắn một cái, thật là khiếp người. Sở Ngạo Thiên bị liếc trong lòng thấy lạnh, dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ lập tức bị diệt đi một nửa, chỉ dám ấp úng nói thầm “Bản, vốn chính là. . . . . .”

Bảo kiếm trên tay Lâm Hồng Khâm  không chút nào lơi lỏng, thanh âm ép tới rất thấp, chỉ có  hắn cùng Lâm Thục Nhân mới có thể nghe được, nói “Công phu của ngươi đến từ Tiêu Thánh Dương?”

“Phải” Lâm Thục Nhân đáp đến thản nhiên, ngẩng đầu hai mắt nhìn thẳng phụ thân. Trên mặt hắn lệ tích chưa khô, có vẻ thập phần đáng thương.

“Bí kíp là ở trong người ngươi ?”

“Không, căn bản không có bí kíp, đều là khẩu thuật của Tiêu tiền bối .”

Khó trách tìm không thấy! Lâm Hồng Khâm hừ lạnh nói, ” Diễn nhiều năm như vậy, ngươi thật đúng là trăm phương ngàn kế.”

Lâm Thục Nhân đáp, “Ta nếu không diễn trò, phụ thân đã sớm đem ta diệt trừ .”

Quả thật, nếu sớm phát hiện hắn thâu luyện công phu Ma giáo , Lâm Hồng Khâm tất nhiên sẽ tiên hạ thủ vi cường. Lâm Hồng Khâm nói, “Hảo, tốt lắm, ngươi hiện tại lông cánh đầy đặn, dám phản kháng .”

“Không dám, con thiên tư hữu hạn, không có năng lực một mình đảm đương một phía , cũng không phải là đối thủ phụ thân .” Lâm Thục Nhân không e dè nói, “Chỉ là vì hắn, không thể không thí.”

“Không biết liêm sỉ!” Lâm Hồng Khâm mặt lộ vẻ hèn mọn nói “Ngươi khi sư diệt tổ, sa đọa ma đạo, ta chính là trước mặt mọi người giết ngươi, cũng không đủ.”

“Phụ thân sẽ không.” Lâm Thục Nhân hơi hơi gợi lên khóe miệng, không có người thứ ba nhìn thấy biểu tình này, nhưng Lâm Hồng Khâm xác định hắn là đang cười.

(Tàn: Thấy ảnh đểu chưa =]]~~, giả bộ , là giả bộ đếy)

“Ngươi tại sao tự tin như vậy? Lão phu dưỡng hổ vi hoạn, như thế nào tiếp tục thả hổ về núi !”

Cảnh thượng bảo kiếm tiếp tục ép sát, tạo ra một vết máu. Lâm Thục Nhân mặt không đổi sắc nói “Hiện tại xong việc, danh lợi phụ thân cũng không mất, không cần Thục Nhân nhắc nhở.” Lâm Hồng Khâm thoáng chốc sắc mặt trầm xuống, nghe hắn ngay sau đó lại nói, ” Nếu nói phụ thân muốn giết ta, cũng phải xem việc xảy ra hôm nay, làm gì phải tự rước lấy nhục.”

Anh Hùng Mạn Tẩu - Địch HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ