Chương 3

879 56 9
                                    


Chỉ sau vài tuần, Nghi Ân đã rất nhanh chóng được cho xuất viện. Ngày ra viện, ba cậu và cả Mân Hách đều có mặt ở đó, chỉ có đội trưởng Vương kia là không tới.

" Em nhớ ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi nhiều một chút. Thời gian này tránh vận động mạnh ảnh hưởng tới xương cốt, cũng ít ra ngoài vào ban đêm thôi, phải cẩn thận, nghe chưa?" Mân Hách ân cần dặn dò trên suốt quãng đường tiễn cậu ra tới cửa bệnh viện. " Anh còn chưa tan ca, rất tiếc không thể đưa em và bác về được, nhớ phải tự biết chăm sóc bản thân, đừng để bác Đoàn phải lo lắng, rõ chưa nhóc?"

" Em biết rồi mà, cảm ơn anh nhiều." Cậu mỉm cười thật tươi rồi cúi người chào tạm biệt anh chàng bác sĩ thân thiện nọ.

Được biết chủ sở hữu của thân thể này trước kia là một thanh niên hoạt bát, quen biết với nhiều bằng hữu tốt, Mân Hách cũng là một trong số những người bạn của cậu ta. Nghi Ân thầm ngưỡng mộ cậu bé kia, có thể gần gũi và gây thiện cảm với mọi người dễ dàng như vậy, chẳng bù cho cậu, bản tính rụt rè lại ít nói luôn tạo cho Nghi Ân một vẻ ngoài có chút hờ hững, khó gần. Cậu tự nhủ bản thân phải thay đổi thôi, không thể cứ mãi sống trong cô độc, để rồi một ngày chết đi rốt cục là chẳng có ai thèm nhớ tới sự tồn tại của mình, cũng chẳng có ai vì cậu mà rơi nước mắt, vì cậu mà đau khổ.

Kinh tế của gia đình Nghi Ân không tính là khá giả nhưng cũng không phải dạng nghèo khó. Cha cậu là một nhân viên văn phòng bình thường, chẳng bao lâu nữa sẽ đến tuổi nghỉ hưu dưỡng già. Hai cha con Nghi Ân sống trong một khu trung cư hạng trung, cơ sở hạ tầng lẫn dịch vụ xã hội ở đây đều rất tốt. Tuy rằng so với cuộc sống trước kia của Nghi Ân thì nơi đây không thể nào tiện nghi bằng, nhưng lại đem tới cảm giác ấm cúng và an toàn hơn bất kỳ nơi nào cậu từng ở. Căn hộ của hai cha con cũng rất rộng rãi, có tới tận ba phòng ngủ, ông Đoàn bảo để phòng đó khi nào Nghi Ân muốn dẫn bạn về nhà chơi sẽ có phòng riêng để mời khách.

Nghi Ân thấy nể phục người đàn ông trung niên ấy vô cùng. Ông lam lũ bao năm qua, lại phận "gà trống nuôi con" mà vẫn luôn cố gắng đem lại cho con mình một cuộc sống đầy đủ đến thế. Cậu bé nọ đã ra đi, vậy Nghi Ân đương nhiên sẽ giúp cậu chăm sóc cho người cha tần tảo, tốt bụng này. Chỉ có điều cậu cảm giác như mình đang lừa dối người đàn ông chất phác kia khi trên thực tế cậu không phải con ruột của ông, nhưng cho dù cậu có nói ra, liệu có ai tin những gì cậu nói là thật không đây? Nghi Ân thà rằng chôn sâu những bí mật ấy ở tận đáy lòng cho tới khi chết còn hơn phải khơi gợi lại chúng.

"Bíng boong" - Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

" Để con mở cửa cho." Nghi Ân vội nói rồi chạy ra mở cửa.

" Ai nhấn chuông em cũng liền mở cửa ngay như vậy hả? Ngốc." Người con trai nọ gương mặt cương nghị bỗng bật cười, đưa tay lên cốc đầu cậu một cái rõ kêu.

" Gia...ý em là anh Gia Nhĩ, đã muộn rồi anh còn tìm ba em sao?" Cậu nói rồi mở to cửa mời anh bước vào. Vương Gia Nhĩ anh không cần chỉ dậy cậu mấy thứ này! Biết đâu cậu còn nhìn thấy mặt trời sớm hơn anh ta vài năm ấy chứ? Nghi Ân cảm thấy mình còn chưa bắt anh ta gọi hai tiếng "ca ca" là may mắn cho anh ta lắm rồi.

[Long-fic][BMark/Jark] Chênh VênhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ