Mọi chuyện diễn ra theo đúng như những gì Lâm Vĩnh nói. Sáng hôm sau, quả thực có người tới đánh cậu giống như ngày hôm qua. Lần này lại là một gã khác. Bọn chúng có tất cả bao nhiêu người chứ?
Kẻ hôm nay tới cũng chẳng khác mấy so với hôm trước, đều ăn nói thô lỗ, tìm cách sỉ nhục cậu rồi đánh đập. Nghi Ân bị đánh lăn qua lăn lại trên sàn đất nhưng trong tay vẫn nhất quyết giữ lấy cây kéo cắt chỉ mà hôm qua Lâm Vĩnh đưa cho mình. Đầu kéo có khi sượt qua tay, khiến lòng bàn tay Nghi Ân rỉ máu.
" Hôm nay coi như tạm tha cho mày ở đây, chúng ta vẫn còn gặp nhau dài dài." Gã nói, sau đó liền vung chân đá vào đùi cậu phát cuối trước khi rời đi.
Nghi Ân toàn thân đều chi chít những vết thương mới, cũ vô cùng đau đớn. Cậu gắng sức lựa qua lựa lại cây kéo trong tay, mất một lúc mới cắt được giây thừng. Nghi Ân thận trọng nhìn về hướng cửa phòng, xác định bên ngoài không có tiếng động gì mới dám cắt nốt sợi dây buộc ở cổ chân.
Lâm Vĩnh dặn cậu ở trong phòng chờ anh tới. Ngộ nhỡ anh thể không tới được, cậu lập tức phải chạy ra ngoài, cố gắng thoát khỏi những người trong băng đảng. Nghi Ân cầm chắc kéo cắt chỉ trong tay, nó là vũ khí duy nhất mà hiện tại cậu có. Cậu nhắm hờ mi mắt thầm cầu nguyện, mồ hôi trên chán chảy xuống càng nhiều.
Không gian tĩnh lặng bao trùm bỗng xen vào những tiếng bước chân vội vã. Nghi Ân vội sửa tư thế quỳ hai chân để che đi cổ chân đã tháo trói, hai tay cũng giấu ra phía sau, dây thừng thì để lấp dưới đùi một cách vụng về.
Cánh cửa gỗ nặng chịch được đẩy ra, cậu đã thầm mong đó là Lâm Vĩnh hay người của đội hình sự nhưng không phải. Tim Nghi Ân đập nhanh vô cùng, hai tay phía sau nắm chặt lấy cây kéo nhỏ.
" Mày hay lắm, mới vài ngày đã dẫn được lũ cảnh sát tới đây." Gã đàn ông bước nhanh về phía Nghi Ân.
Cậu thầm nhủ không ổn rồi. Người kia tiến lại ngày một gần. Nghi Ân nuốt khan, cầm chắc cây kéo trong tay, đợi khi gã đứng ngay trước mặt đang có ý định nắm lấy tóc cậu, Nghi Ân không chần chừ mà đâm thẳng kéo vào đùi, rồi cánh tay gã, khiến gã gào lên đau đớn.
Lợi dụng lúc tên côn đồ bị thương nằm lăn ra đất, Nghi Ân nhanh chóng rút súng cài ngang eo gã, sau đó chạy ngay khỏi căn phòng kia. Bên ngoài quả thực rất loạn. Nghi Ân bị tiếng súng ngoài đó làm cho giật mình. Có phải người của Gia Nhĩ và đám tội phạm đang đánh nhau không? Rốt cục chuyện gì đã xảy ra chứ? Lâm Vĩnh đang ở đâu? Còn...Lâm Tại Phạm, hắn có sao không?
Nghi Ân nắm chắc súng trong tay, nhanh nhẹn di chuyển tới nấp phía sau một thùng gỗ chứa hàng. Cậu bặm chặt môi dưới đang run lên của mình.
Nghi Ân nghe thấy có tiếng đế giày Tây vang lên "lộp cộp" đang ngày một gần hơn. Cậu đã kéo chốt an toàn, đạn cũng đã lên, giờ chỉ còn đợi nổ súng. Nghi Ân di chuyển sát mém thùng gỗ, cố gắng nhìn xem ai đang lại gần mình. Lúc này, tiếng giày Tây vang lên cằng rõ rệt, cậu xoay người, giương súng, vào sẵn tư thế bắn.
" Là anh!" Giọng nói ấy...chính nó, thứ mà Nghi Ân suốt mấy ngày qua thực sự muốn được nghe đến phát điên.
Cậu lúc này mới hoàn hồn. Người trước mặt cậu chính là Lâm Tại Phạm trong bộ âu phục bị bắn bẩn vài vệt máu dài. Hai tay hắn đưa lên mang tai khi cậu vẫn còn đang chĩa nòng súng hướng đỉnh đầu hắn.
![](https://img.wattpad.com/cover/86576614-288-k819787.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Long-fic][BMark/Jark] Chênh Vênh
Fanfic♛ Tác giả: Dạ Tử Minh ♛ Nhân vật: Lâm Tại Phạm x Đoàn Nghi Ân, Vương Gia Nhĩ x Đoàn Nghi Ân ♛ Thế loại: Hiện đại đô thị, ngược, trọng sinh