Máu tươi. Lúc đó chính là mùi hương của máu tươi khi Nghi Ân ngất đi, và vẫn y như vậy vào lúc cậu tỉnh lại. Cậu đã làm gì để bị đánh đến tơi tả như thế? Ánh sáng le lói từ ánh đèn mờ trền bức tường cũ nát dần hiện ra trước mắt cậu. Nghi Ân phát hiện toàn thân mình đều bị trói chặt vào một chiếc ghế ghỗ, tới một ngón tay cũng khó để cử động.
" Chào nhóc, mới mấy năm không gặp nhau mà lớn quá nhỉ?" Nghi Ân vội đưa mắt nhìn, người đàn ông nọ có thân hình cao lớn cùng gương mặt bặm trợn và nước da ngăm đen. Cậu trông thấy thấp thoáng trên làn da trần của gã còn vài vết sẹo mờ mờ. " Còn nhớ tao không nhóc? Nghe nói sau cái vụ tai nạn năm ấy mày đã mất hết trí nhớ." Gã bật cười ghê rợn, sau đó liền nói.
Nghi Ân dường như nhận ra điều gì đó, muốn nói nhưng lại phát hiện miệng mình đã bị băng keo bịt chặt. Chết tiệt!
" Nếu ngày hôm đó không phải mày để lại dấu tích làm cho bọn cớm phát hiện ra bọn tao thì anh em tao đã không phải kẻ chết thảm, kẻ tù mục gông như bây giờ!" Gã trợn trừng mắt, sau đó không thương tiếc nện một đấm vào chính mặt Nghi Ân, khiến cậu ngã ngửa ra đằng sau, đầu đập xuống nền đất làm cậu choáng váng.
" Ngày ấy bọn tao đánh cho mày mất trí nhớ, nhưng lần này không chỉ nhẹ như thế đâu, nhóc ạ! Suốt hai năm qua tao đi theo mày, mãi mới có cơ hội thanh toán thằng oát con như mày! Mày là cái gì mà tên đội trưởng hình sự kia cứ kè kè bám theo vậy? Hại tao tới giờ mới có thể ra tay?" Gã tiến tới gần Nghi Ân, bàn chân đạp lên mép ghế, cúi người nhìn cậu.
" Lão đại!" Bỗng có một tiếng gọi từ bên ngoài truyền vào. Ngay sau đó, có một tên tay chân chạy vào nói thầm bên tai gã cao lớn kia điều gì đó. Rất nhanh sau đó, gã cao lớn đã hất tay cho người kia đi ra.
" Nhưng mà cậu Đoàn à, nếu tao giết mày ngay lúc này thì thật nhàm chán! Trò vui còn dài, gắng giữ sức." Nói rồi gã cao lớn liền đi khỏi đó. Cánh cửa duy nhất bị đóng lại ngay trước mắt, ánh sáng cũng biến mất.
Nghi Ân hoảng loạn thật sự. Đây là một vụ bắt cóc, tra tấn sao? Cậu chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân lại bị bắt đi như thế này, trước mắt không biết phải làm gì mới tốt. Nghi Ân đương nhiên biết về vụ việc hai năm trước, khi Đoàn Nghi Ân đời trước bị bọn tội phạm buôn người bắt giữ và đánh đập trước khi được cảnh sát tới giải cứu. Cậu biết rõ lũ người này khi ấy thực ra đã đánh chết Đoàn Nghi Ân, vậy nên hiện nay cậu mới có thể tồn tại ở thân xác này. Chúng là tội phạm nguy hiểm, vô cùng tàn nhẫn và máu lạnh. Tuy nhiên, chẳng phải Vương Gia Nhĩ nói đã bắt được bọn chúng rồi sao? Chẳng lẽ tên đầu sỏ vẫn còn bị bỏ sót nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Có phải hàng chục cuộc gọi nhỡ từ Gia Nhĩ chính là muốn cảnh báo cậu điều này?
Nghi Ân thực sự muốn khóc. Cậu không rõ bản thân mình cầm cự được nổi mấy ngày ở nơi u tối, ẩm thấp này. Cậu gắng cựa quậy để ngồi dậy nhưng lại không thể. Bụng và hai bên má cậu đau ê ẩm, đầu óc vẫn còn choáng váng, dạ dày cũng quặn thắt vì không rõ đã bao lâu không được ăn. Ở trong này khiến Nghi Ân không thể rõ hôm nay đã là ngày thứ mấy nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Long-fic][BMark/Jark] Chênh Vênh
أدب الهواة♛ Tác giả: Dạ Tử Minh ♛ Nhân vật: Lâm Tại Phạm x Đoàn Nghi Ân, Vương Gia Nhĩ x Đoàn Nghi Ân ♛ Thế loại: Hiện đại đô thị, ngược, trọng sinh