Ngoại truyện này là viết về Juichi khi về già, dưới góc nhìn của người cháu nội, cũng là người kế thừa vị trí saniwa từ Sayuri. Ngoại truyện này thực sự RẤT BUỒN đó nha, nếu các cậu muốn HE cho trọn vẹn thì ngừng ở AE1 là được rồi, đừng đọc tiếp, tớ cảnh báo rồi đó ;;_;;
==============================================
Ông nội yêu thích nhất là kể chuyện về các thanh kiếm. Trong những câu chuyện ông kể, những thanh kiếm chưa bao giờ chỉ là những thanh kim loại dùng để giết chóc; họ là những con người biết cười, biết nói, biết đùa giỡn, biết yêu đương. Tôi đã từng nhìn thấy họ, chỉ một lần duy nhất, vào đám tang của bà bác cả. Những con người xinh đẹp quỳ trước mộ người chị họ của ông tôi, khóc sướt mướt và rồi từng người một tan biến vào hư vô. Lúc đó tôi mới 5 tuổi, nhưng khung cảnh đó đã khắc rất sâu vào trí nhớ tôi cho đến tận sau này.
Sau khi bà bác cả mất, ông nội hiếm khi mỉm cười như xưa. Ông cũng không còn kể về một nơi gọi là honmaru với những khóm hoa cẩm tú cầu không bao giờ lụi tàn nữa. Chỉ có những lúc cô Ichiko đến thăm ông mới có được cái vẻ tươi vui kỳ lạ. Mỗi lần thấy ông nội ngồi xem những quyển sổ ghi chép cũ và thở dài, bà nội cũng chỉ biết lắc đầu mà thôi.
Rồi khi tôi đủ tuổi, ông nội bắt đầu dạy tôi về các thanh kiếm. Ông luôn giảng với một niềm say mê và vẻ luyến tiếc. Ông lại nhắc đến những câu chuyện xưa cũ, khi ông còn là một chàng trai trẻ được nuôi dưỡng để trở thành saniwa, về người bà bác cả của tôi, người ông luôn gọi là tiểu thư.
Tiểu thư là một cô gái xinh đẹp, ông nội thường lặp đi lặp lại điều đó. Bà từng là một mangaka rất nổi tiếng, yêu thích phong cách gothic mà ông chả thể nào hiểu nổi, thích đi bar tới tận sáng sớm, thích những mái tóc dài thật dài mượt thật mượt của một vài toudan.
Tôi cảm thấy tiểu thư là một saniwa rất tốt. Tôi đã đọc hết thành tựu của bà trong gia phả, thậm chí còn bỏ thời gian ra học thuộc nó. Tôi cũng muốn có thể trở thành một saniwa như thế. Thế nhưng nhà Kirishima có rất nhiều ứng cử viên cho vị trí này, khi mà bọn tôi vẫn còn chưa đứa nào đủ 18 tuổi thì vẫn chưa thể đoán trước được điều gì cả.
Ông nội là người đầu tiên trực tiếp chứng kiến tôi triệu hồi thành công thanh kiếm đầu tiên, cũng là Kashuu Kiyomitsu giống như tiểu thư năm đó. Kashuu-san, dưới tác động của bùa chú lãng quên, không còn nhớ ra ông nữa. Tôi có thể thấy điều gì đó vỡ ra trong mắt ông khi Kashuu-san gọi tôi là chủ nhân, và cúi người gọi ông một tiếng Kirishima-sama. Tôi biết, ông vẫn muốn nghe anh ấy gọi mình là 1+1-kun một cách đùa cợt hơn.
"Kashuu-kun, xin hãy gọi tôi là Juichi."
"Juichi-sama?"
"Không, Juichi-kun. Nó có thể viết thành 1+1 đấy."
"Vậy tôi gọi ngài là Juichi-san nhé?"
"Ừ, thế cũng được. Cháu tôi còn thiếu kinh nghiệm, cậu hãy để mắt đến nó giùm tôi nhé."
YOU ARE READING
[TouRan fic] Nhật ký Honmaru
FanfictionGhi chép nhỏ nhặt của Kirishima Juichi về cuộc sống ở honmaru nhà Kirishima dưới thời của chị họ cậu ấy - Sayuri. Sayuri là một mangaka 23 tuổi sống trong một căn nhà ọp ẹp với tài khoản tiết kiệm thường xuyên trống rỗng. Cuộc sống bế tắc của cô n...