"Biệt ly đớn đau"
"Không đành lòng rồi lại phãi rời đi"
"Nương theo hồng nhạn bay về phương Nam"
"Không biết lần này trái tim muốn gửi gắm điều gì?"
"Hồng nhan xưa"
"Dù vật đổi sao dời"
"Chỉ có tình này mãi chẳng đổi thay"
Ta biết, em đang muốn rời xa. Bằng tất cả những gì có thể ta rất muốn giữ chặt em lại.
Ta biết, em vì những kẻ không đáng ngoài kia mà muốn quay lại phần mộ của chính mình, Izuna - Ta thật sự không muốn, em có thể nào vì ta chỉ một lần này thôi?
Izuna- Ta chỉ muốn những ngày hè cùng em hoà quyện vào làn nước mát. Những ngày đông, cùng em tung bay trong tuyết lạnh. Ta chỉ muốn bù đắp cho em, những tỗn thương mà đáng ra em không nên có. Cả thời thơ ấu của em, ta biết rõ hơn những kẻ thân cận em trong dòng họ. Một cậu bé, ánh mắt trong vắt như suối, giọng nói ngọt ngào như mật ong, lung linh toả nắng như hoa anh đào bung toả sau một mùa đông cằn cổi. Ai sẽ yêu thương em cho những gì em đáng được nhận?
Ta yêu em. Tobirama của họ Senju yêu em.
Ta biết tất cả những gì em đang nghĩ, ta chỉ lẳng lặng ngắm nhìn em. Đôi khi ta cảm nhận rằng, nếu nhìn em quá sâu ta vĩnh viễn sẽ bị chìm đắm vào đôi mắt em, ngàn năm không siêu thoát luân hồi. Tất cả những gì bỏ ra, thứ ta nhận lại chính là em muốn rời xa.
Ừ! Ta ổn Izuna. Ổn như cái cách em biến mất hai năm trước. Ổn như cái cách người ta gọi ta là thiên tài lạnh lùng tàn nhẫn. Nụ cười ta biến mất dần theo em.
Izuna ngốc, người đàn ông của em đã bao giờ quan tâm đến những ánh nhìn khác bao giờ chưa? Chỉ vì vậy mà ta cứ chờ đợi một ngày không xa, chúng ta lại tiễn biệt nhau về hai thế giới khác, không biết khi nào mới gặp lại.
"Izuna, em đang tìm cái gì vậy?"
Đôi mắt ta vẫn ôn hoà như thế Izuna-vẫn chỉ ôn hoà với riêng em. Cho dù trong lòng trào dâng bao nhiêu nỗi đau đớn nhưng lời nói chưa khi nào là thương tỗn em.
"Tobirama? Không phãi chàng đã về làng rồi sao?"
Em cười, nụ cười em ngọt ngào đến vậy. Em có thể cười khi em sắp biến mất trước mắt ta sao?
"Ta lo cho em. Izuna, quyển kinh thư không còn ở chổ cũ nữa. Ta đã đưa quyển thư ấy về toà nhà Hokage, em không thể chạy loạn mà tới đó được đâu! Izuna ngoan của ta, ở yên nơi đây được không? Em hiểu ta sẽ như thế nào khi em biến mất một lần nữa mà đúng không?"
Đôi vai em run rẩy, ta ôm lấy bóng dáng mỏng manh của em, em có biết không? Em mỏng manh tới vậy, chỉ sợ một làn gió cũng có thể ngược đãi em. Em nghĩ ta sẽ buông em ra sao? Đã có ai nói cho em biết rằng Tobirama này có tính chiếm hữu mạnh đến thế nào chưa? Có ai nói với em rằng mỗi một lần xa em là ta chưa từng đành lòng.
Em ngốc! Em vì chúng? Em vì cái gì là đạo lý luân thường? Izuna em chính là nên vì ta mà sống - Trên đời này không một ai có thể điều khiển sinh mạng em, cho dù là em cũng không có cái quyền đó. Chỉ có ta-người đàn ông của em. Chính vì thế, lệnh của ta đó là em phãi sống, trói buột suốt cuộc đời em bên cạnh ta. Ta thà trở thành một Tobirama khác, không còn là một kẻ ôn nhu chiều chuộng em mọi thứ được. Hai năm qua, đã có quá nhiều thứ vượt qua cuộc đời ta. Điều quan trọng nhất chính là ta đánh mất em trong những năm tháng tươi đẹp nhất cuộc đời, vì vậy Izuna... Sẽ không có thêm một lần nào nữa. Cho dù em có hận, cho dù tất cả shinobi có chống đối, cho dù chính Hashirama ra tay bãi bỏ. Ta cũng chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng, giam giữ em thật chặt. Nếu em muốn quay lại nấm mồ lạnh lẽo kia. Izuna... Chỉ là khi ta chết cùng em.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ký ức về em (TobiIzu, HashiMada)
Hayran KurguHoài niệm là một thứ gì đó rất đáng sợ. Nó đeo bám chúng ta vào tận những đêm lạnh lẽo cô độc nhất, cũng như những ngày bình lặng nhất "Chấp niệm của ta, Izuna. Chân mộng và lí tưởng của ta. Mang ta đi cùng em đi, nhà của ta!" Tobirama- chàng trai...