Tên gốc: 老九门 (Lao Jiu Men)
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Editor: Phi Phi
Chuyển ngữ: VietPhrase, từ điển Hán Việt (thivien.net)
Thể loại: ...
Tình trạng: Đang tiến hành
Giản giới:
Lão Trường Sa Cửu Môn Đề Đốc, người bên ngoài không ai là không biết, kh...
Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
Pháo đầu nhìn mặt nước, biểu tình ảo não, hắn nhìn một nhà Xuân Tứ giây lát, cười khổ một cái: "Ôi sọ đầu của lão tử, sao lại rớt rồi." vừa nói, hắn một mạch nhảy vào trong nước, trở người tung mình lên, nói với trên thuyền: "Đại ca, phiền ông lại đun chút nước, đồ của lão tử rơi rầu, lão tử đi tìm." liền lặn xuống nước.
Cha Xuân Tứ sắc mặt tái nhợt, nhìn một xâu đầu người nhét vào mũi thuyền, đầu tiên là cả người rét run, sợ hãi khiến ngực căng lên, một cảm giác ghê tởm to lớn khiến đầu óc ông trống rỗng, mấy người ban ngày vẫn còn nói chuyện phiếm, toàn bộ đều chết hết, đầu người miệng há rộng, máu sớm đã bị nước sông rửa sạch, tóc dính vào trên mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ván thuyền.
"Cha nó, cha nó ơi!" mẹ Xuân Tứ đi lên lay cha Xuân Tứ định thần lại, cầm xiên cá hất đầu người trở lại trong nước, "Đi thôi đi thôi, cha nó. Xuân Tứ! Khua chèo đi!"
Xuân Tứ lau nước mắt bỏ chạy đến sau thuyền bắt đầu khua chèo, cha Xuân Tứ giống như người mộng du, lảo đảo nghiêng ngã cũng đi về phía đuôi thuyền, một bước vấp phải đồ, nửa ngày chưa bò dậy.
Lúc này Xuân Thân lại nhô đầu ra, lại bị mẹ Xuân Tứ nhấn trở về, sau đó đem tất cả tạp vật treo trên thuyền kéo xuống hết, che kín Xuân Thân. Kêu lên: "Xuân Tứ, lên bờ, bơi về bờ đi!"
Xuân Tứ lúc này mới tỉnh ngộ, nhưng lại luống cuống tay chân, chèo thế nào thuyền cũng không di chuyển. Thuyền ngược dòng mà lên, mẹ Xuân Tứ tiến lên đoạt lấy mái chèo, rẽ hướng, để cho thuyền hướng tới sát bờ, lại giao lại cho Xuân Tứ. Vừa vọt vào trong khoang đỡ cha Xuân Tứ lên.
"Cha nó, cha nó!" bà gọi.
Cha Xuân Tứ ánh mắt mờ mịt, ôm ngực, nhìn mặt hồ, mẹ Xuân Tứ vốc nước trong hồ té lên mặt cha Xuân Tứ, cha Xuân Tứ rùng mình một cái, lúc này mới tỉnh lại. Ông nắm cái xiên bên cạnh. "Đi mau! Đi mau!"
Hai người vọt tới đuôi thuyền muốn thay Xuân Tứ chèo thuyền. Vừa tới đuôi thuyền, mẹ Xuân Tứ bỗng kinh hô một tiếng.
Bọn họ liền thấy Xuân Tứ đã không còn ở đây chèo thuyền, pháo đầu cả người là nước đang ngồi trên đuôi thuyền, đầu Xuân Tứ bị ấn xuống sàn thuyền, đầu nàng đã bị cắt một nửa, một lượng máu lớn từ trong miệng và trong mũi Xuân Tứ phun trào ra. Nàng đạp chân, trợn to hai mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn cha mẹ mình, nước mắt đã không chảy nổi nữa.