Tên gốc: 老九门 (Lao Jiu Men)
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Editor: Phi Phi
Chuyển ngữ: VietPhrase, từ điển Hán Việt (thivien.net)
Thể loại: ...
Tình trạng: Đang tiến hành
Giản giới:
Lão Trường Sa Cửu Môn Đề Đốc, người bên ngoài không ai là không biết, kh...
Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
Đèn thuyền cá sáng suốt đêm, Xuân Tứ đi ra mui thuyền, gió sông rét đậm thổi qua khiến nàng rùng mình một cái. Nàng phà một hơi, nhìn lão thành phồn hoa đang yên giấc, đèn đuốc sáng choang.
"Đừng có ra ra vào vào nữa." cha nàng ở trong khoang nói ra, Xuân Tứ 'ài' một tiếng, múc một thùng nước sông, xách lên chạy vào khoang.
Đây là một chiếc thuyền câu hai mái, cửa khoang treo chăn đệm, bên trong nhóm bếp lò, nửa đêm trên mặt sông đóng băng, nằm gần bếp lò sẽ ngủ ngon, nằm gần đống chăn đệm sẽ lạnh đến đông đá. Xuân Tứ đổ nước sông vào nồi đun, đun nóng có thể cho vào bình ấp tay (1).
Những thứ đồ này đều là từ đáy sông vớt lên, vào mùa hè, mấy đứa trẻ thường lặn xuống sông, tìm một rác rưởi từ thượng du trôi xuống. Có cái dùng được, có cái không biết là cái gì, đều treo trên nóc khoang, đinh đinh đang đang.
"Trần Bì đó, hôm nay nhìn chằm chằm con nửa ngày, chúng ta ngày mai, đừng ngừng thuyền ở chỗ này nữa." Xuân Tứ nói với cha nàng. "Hắn còn nói với con, hắn giết người kiếm tiền, một người một trăm văn."
"Nghèo quá ấm đầu đấy mà, con đừng để ý đến hắn." cha Xuân Tứ khinh thường nói, vừa vỗ lưng Xuân Thân, Xuân Thân ngẩng đầu lên, hỏi chị nó: "Giết người không phải là tội chém đầu sao?"
Cha Xuân Tứ ấn đầu Xuân Thân trở về, "Mày nghe hắn làm gì, hắn dám? Ngủ đi, đừng nghe người lớn nói chuyện."
Xuân Thân rúc đầu vào trong chăn, đáy thuyền có mấy ô vuông, hai cái gần lò, là chỗ nó và chị nó ngủ. Người nó nhỏ, cả người nằm gọn trong ô vuông.
Cha Xuân Tứ kéo kéo y phục khoác lên người mình, nói với Xuân Tứ: "Người sợ nghèo lửa sợ tắt, ăn mày chỉ sợ không kiếm được cơm ăn (2), Trần Bì này, đồ quỷ lai lịch không rõ, chớ để ý đến hắn, hắn khẳng định không thấy được đầu xuân năm sau, thứ người ngu ngốc như thế sống không lâu đâu."
Xuân Tứ gật đầu, mẹ Xuân Tứ ở một bên nạy thịt trai, mùa đông sông chỉ chảy tới hồ bên cạnh, trai đều ở bên dưới lớp bùn, không dễ tìm như mùa hè. Ăn thịt trai để lấy sức. Ban ngày lúc cha Xuân Tứ kéo thuyền, mẹ dẫn theo Xuân Thân Xuân Tứ vào trong hồ vớt trai. Hiện tại bột vỏ trai còn có thể trị vết bỏng, bây giờ quân đội đang thu, đập bể hai mươi hai con liền có thể đổi một đồng tiền. Xuân Tứ liền đi giúp một tay, mẹ Xuân Tứ nhìn Xuân Tứ, giúp Xuân Tứ sửa lại tóc. "Cha nó, Xuân Tứ đại cô nương, phải gả lên bờ nha, đi theo thuyền chịu khổ, người Nhật Bản mà tới, sống không nổi."