Tôi cố tập trung nhìn ra ngoài, thậm chí chẳng nói gì khi Jack lái ngược lên hướng bắc phố Market để ghé vào ngân hàng làm việc gì đấy. Anh đậu xe trước cửa một ngân hàng, một dinh thự giờ đây đã trở nên đồng nghĩa với loại “tòa nhà hình cái nấm”, nằm ở góc đường Gadsden và Calhoun. Nó đã nhanh chóng trở thành địch thủ của tòa nhà xấu xí nhất thành phố và bị nhiều người khinh ghét, không chỉ gói gọn trong giới những người bảo tồn di tích cổ của thành phố mà cả bất cứ khách bộ hành có óc thẩm mỹ nào.
“Tại sao anh lái ngược đường quá xa như thế này? Không lẽ ở gần cửa hàng ba mẹ anh chẳng có cái máy rút tiền tự động nào à?” Tôi hỏi khi Jack đã quay lại xe.
Anh lại khoe cái nụ cười độc quyền ấy của mình. “Bởi vì tôi vô tình quen với trưởng chi nhánh ở đây, và cô ấy luôn đảm bảo sao cho tôi lúc nào cũng được phục vụ tận tình chu đáo.”
Tôi bậm môi thật mạnh cốt để cho anh thấy rằng tôi chẳng buồn cười chút nào. “Anh không thể đợi đến khi khác để đến ngân hàng à?”
“Xin lỗi về việc này, nhưng vì tôi có nợ mẹ tôi một ít tiền, và tôi biết bà ấy muốn tôi trả nợ trong lần gặp sắp tới.”
Ngạc nhiên, tôi hỏi, “Anh mượn tiền mẹ của mình?”
“Thua độ,” anh nói rồi khởi động xe và lái ra phố Calhoun.
Tôi cười khẩy. “Anh cá độ với mẹ mình rồi thua độ à? Vụ gì thế?”
Với một cái liếc ngang thật dài, anh trả lời, “Tôi không thể kể cho cô nghe được.”
“Anh không thể kể cho tôi nghe à? Sao lại không chứ? Bởi vì anh có phải là pháo đài bí mật gì cho cam. Bất cứ thứ gì về anh mà bất cứ ai muốn tìm hiểu thì đều phơi sẵn ra hết trên Internet rồi còn gì.”
Anh nghiến hàm. “À thì, cũng có vài thứ mà thậm chí Google cũng không thể phơi bày ra được.”
Bực mình vì anh ta chẳng chịu tiết lộ bí mật ấy ra, tôi khoanh hai tay lại. “Chẳng hạn như việc anh không thể chấp nhận thất bại - thậm chí là với mẹ ruột của mình.”
“Việc ấy cũng là một phần đấy,” anh cười, nói. “Trong số những thứ khác.”
Tôi nhìn ra nơi khác, không muốn anh nhìn thấy tôi khó chịu về việc anh bỗng nhiên có nhu cầu cần phải che giấu cái gì đó với tôi. Có lẽ bởi vì anh dường như đã biết quá nhiều về tôi, hoặc có thể đó là một việc nào đó hoàn toàn chẳng liên quan gì.
Chúng tôi lái xe qua vài khu phố trong yên lặng cho đến khi rẽ vào phố King, và anh tìm được một khoảng trống đậu xe bên lề đường khá gần cửa hàng đồ cổ Trenholm. Tôi hồi hộp về việc gặp mẹ Jack, mặc dù không theo lý do mà anh ta tưởng tượng. Tôi đứng lên và chỉnh lại chiếc váy trắng bằng vải lanh cho thẳng thóm rồi bước cùng Jack đến cửa chính làm bằng gỗ và thủy tinh màu trông rất đường bệ dẫn vào bên trong cửa hàng đồ cổ lâu đời này.
Cái mùi quen thuộc ở đây khiến tôi liên tưởng đến những ngôi nhà cổ - nhắc nhở tôi về sự hoang tàn thối rữa, về những hóa đơn sửa chữa khổng lồ, và về những người đã chết. Nó cũng mang lại những kỷ niệm xưa mà tôi chẳng muốn hồi tưởng lại bao giờ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngôi nhà cổ trên phố Tradd
Mystery / ThrillerMelanie Middleton là một người môi giới bất động sản thành đạt, ưa thích sự ngăn nắp và những yếu tố hiện đại, lại rất thực tế nên cô rất ghét phải thừa nhận rằng mình hay thấy ma. Nhưng cô sẽ phải chấp nhận điều ấy. Ông già mà cô chỉ gặp vài ngày t...