Chương 25

43 1 0
                                    

Khi Sophie và Chad cùng với Ðại tướng Lee xuất hiện vào buổi sáng hôm ấy, cả bọn được chào đón bởi những dải băng vàng của cảnh sát bao bọc lấy khu vườn cùng với một chiếc xe cứu thương đang chờ ở góc đường.

“A, kiều nữ,” Chad nói khi tôi gặp cả bọn tại cổng vườn. “Có phải nàng đã làm gì Jack rồi phải không?”

“Không,” tôi trả lời với nụ cười nửa miệng. “Nhưng mà giờ đây khi tôi đã biết cách che giấu xác chết trong gần tám mươi năm trời, thì tôi có thể sẽ xem xét việc ấy đấy.”

Sophie chạm vào cánh tay tôi. “Vậy là cậu đã tìm ra bà ấy à?”

Mũi của nó đỏ lựng và sưng vù, và tôi cố không nhìn vào đó khi trả lời nó. “Phải. Ðó là một câu chuyện dài, nhưng cả Louisa và Joseph đều được chôn trong khu vườn. Mình sẽ kể cho cậu nghe chi tiết cụ thể sau nhé - mọi việc hiện giờ cứ rối beng lên đây này.”

Sophie chớp mắt với tôi qua cặp mắt kính kiểu John Lennon chẳng chút duyên dáng nào hết. “Mình nghĩ rằng cậu đã thành công tốt đẹp trong chuyến đi Vermont vừa rồi thì phải.”

“Rất nhiều thành công nữa là khác. Bọn mình cũng đã tìm thấy những viên kim cương nữa đấy.”

Sophie cột lại chiếc khăn quàng cổ bảy sắc cầu vồng của nó - vốn đồng bộ với dây đeo quần cùng màu đang mắc vào cái quần kiểu thợ sơn rộng thùng thình mà nó đang mặc. “Tuyệt quá phải không? Như thế có nghĩa là chúng ta sẽ có thể hoàn tất công việc trùng tu cho ngôi nhà này.”

Ba tôi đang hướng dẫn đội đào đất của cảnh sát để tránh đào xới quá nhiều khu vườn yêu của ông. Từ vị trí quan sát thuận lợi của tôi, có vẻ như những cái xẻng đào đất của cảnh sát đang chiếm ưu thế trong sự giằng co này. “Mình cũng hy vọng thế. Mình sẽ thuê luật sư để đảm bảo rằng mình sẽ giữ được những viên kim cương ấy, nhưng với những gì Jack đã nói với mình, khi mình sở hữu ngôi nhà này thì đương nhiên chúng cũng thuộc về mình. Mình đang nghĩ sẽ làm từ thiện, mình sẽ đóng góp thật nhiều vào quỹ bảo trợ Hội Phụ nữ Cựu Liên bang miền Nam, bởi vì cựu tổng thống liên bang miền Nam Jefferson Davis đã muốn gửi gắm số tiền này đến những góa phụ và trẻ mồ côi của các binh sĩ. Nhưng đừng lo. Bọn mình sẽ còn lại rất nhiều tiền để phục vụ cho công tác trùng tu ngôi nhà này.”

Chad giơ tay lên và vỗ vào tay Sophie. “Tuyệt,” nó nói và gỡ sợi dây xích cổ Ðại tướng Lee ra khỏi cổ tay nó rồi đưa cho tôi. “Giờ đây cậu đã đủ tiền thuê người trông chó rồi.”

Tôi nhìn Chad đầy bối rối và anh chàng nhún vai. “Soph đây bị dị ứng nên cu cậu Lee không thể theo tôi khi tôi dọn vào ở nhà Sophie.”

“Anh dọn vào ở chung với Sophie à?”

Sophie lại vỗ nhẹ vào cánh tay tôi. “Chỉ là tạm thời- và bọn mình chỉ ở chung để chia tiền nhà thôi. Mình cố giúp anh ấy vì hợp đồng thuê nhà của anh ấy sẽ hết hạn vào cuối tháng này, và cậu vẫn chưa tìm ra được ngôi nhà ưng ý cho anh ấy.”

Tôi muốn chỉ ra rằng lý do mà tôi vẫn chưa tìm được nhà ưng ý cho anh ta là bởi vì anh ta cứ hủy các cuộc hẹn đi xem nhà với tôi, nhưng vì tôi vẫn đang nhìn thấy khả năng mình sẽ trở thành mẹ đỡ đầu cho con đầu lòng của hai người này nên tôi chẳng màng đề cập đến. Thay vào đấy, tôi lại hỏi, “Nhưng mình sẽ làm gì với con chó này bây giờ?”

Ngôi nhà cổ trên phố TraddNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ