Chương 20

28 1 0
                                    

Tôi nằm trên giường, nhìn lên trần nhà trắng trơn được chiếu sáng bởi ánh đèn đường sáng trắng từ bên ngoài, cảm thấy hoàn toàn tỉnh ngủ. Tôi đang tính toán trong đầu về chi phí cho việc gắn thêm tấm huy hiệu bằng thạch cao trên trần và những cái gờ mái thì một ý nghĩ vụn vặt chợt đến bỗng cắt ngang dòng suy tưởng của tôi. Tôi ngồi dậy, giật mình khi thấy ý nghĩ ấy đến thật gấp gáp và nửa nhận biết rằng ý nghĩ ấy không phải do tôi tự nghĩ đến. Gần như thể có người nào đó đã thì thầm từ sau lưng tôi, giống như một kiểu quảng cáo ngầm. Hãy nhìn vào tấm hình lễ rửa tội trong cuốn album.

Tôi nhanh chóng trượt khỏi giường và chạy ngang phòng trong ánh đèn lờ mờ, chỉ để chợt nhớ ra rằng mình đang ở trong căn hộ cũ với những trần nhà trơn và rằng tôi đã để lại toàn bộ album của Louisa trong ngôi nhà ở phố Tradd. Ðứng ở giữa phòng, tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng ra tấm hình chụp Louisa với Nevin trong bộ áo dài mặc cho lễ rửa tội, cố nhớ lại những chi tiết trong ấy. Cả mẹ lẫn con đều sáng ngời, và cả hai đều mặc đồ trắng, sợi dây ren đầy trau chuốt của chiếc áo Nevin đang mặc trải dài lên hai cánh tay của Louisa, che đi hai bàn tay bà ấy. Mái tóc sẫm màu của Louisa được búi cao trên đỉnh đầu, và bà ấy không đeo hoa tai.

Mắt tôi bỗng bừng mở. Bà ấy không đeo hoa tai, nhưng bà ấy có đeo một sợi dây chuyền. Nhảy phóc một bước, tôi với tay định lấy cái điện thoại đặt cạnh giường và cầm ống nghe lên, nhưng lại cúp máy ngay khi tôi nhìn thấy con số điện tử tỏa sáng trên chiếc đồng hồ báo thức, lúc này đã báo ba giờ mười lăm phút sáng. Vốn không phải là người hay tự phân tích cảm xúc của mình, tôi chẳng đắn đo vì sao ý nghĩ đầu tiên của tôi là gọi cho Jack chứ không phải gọi cho ba tôi hay Marc.

Tôi ngồi trên mép giường, toàn bộ ý nghĩ cố ngủ lại giờ đây hoàn toàn biến mất. Tôi nghĩ tôi có thể hoặc là thức trắng đêm và trăn trở, hoặc là sẽ tròng vào người vài món quần áo dài tay rồi hướng ra ngôi nhà trên phố Tradd ngay lúc này. Cuối cùng thì đó là nhà của tôi, và tôi được phép đến hoặc đi bất cứ lúc nào tôi muốn.

Không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, tôi chui vội vào quần áo mặc ngoài, đánh răng, rồi trải ga giường lại cho ngăn nắp trước khi bước ra xe. Dòng xe cộ cũng đã vắng, và tôi thấy mình rẽ vào phố Tradd không đầy hai mươi phút sau đó. Ðã có ai đó để đèn sáng cho tôi bên ngoài nhà, cũng như đã bật sáng một ngọn đèn bên cửa sổ dưới nhà để cho ngôi nhà trông không quá tối và như có điềm gở, theo như những gì tôi nhớ từ lần cuối tôi nhìn thấy ngôi nhà. Cứ như thể có người biết rằng tôi sẽ quay trở lại vào đêm nay vậy.

Tôi lướt nhanh nhìn lên những ô cửa sổ trên lầu, cố giữ cho nhịp tim đập chậm lại khi tôi không nhìn thấy hay cảm nhận có bất cứ thứ gì đó đang nhìn lại tôi. Tôi liếc nhìn vào ánh đèn trong ô cửa sổ dưới nhà, nhận thấy rằng nó chiếu ra từ phòng khách ở tầng trệt mà toàn bộ đồ đạc và đèn bàn đã được mang ra ngoài cách đây trên một tháng. Cám ơn bà, Louisa, tôi tự nói với chính mình, cảm thấy thoải mái vì sự hiện diện của bà ấy và vững tâm bước vào ngôi nhà trống hoắc.

Tôi đẩy thanh khóa cổng vườn lên và hướng về những bậc thang dẫn lên hành lang mái vòm, ngửi thấy mùi sơn mới và để ý thấy những viên gạch bị mất giờ đây đã được thay mới. Tôi mở khóa cửa trước, hài lòng khi nghe những tiếng bíp bíp của hệ thống báo trộm và nhập mã số 1-2-2-1 vào hệ thống.

Ngôi nhà cổ trên phố TraddNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ