Ðường đến East Bay khá ngắn nhưng chuyến đi dường như lại chậm chạp vô cùng. Tôi cứ liên tục gọi số di động của ba tôi, và cúp máy mỗi khi nó chuyển vào hộp tin nhắn. Cảm xúc của tôi cứ xóc nảy qua lại giữa việc giận Jack, lo lắng cho ba tôi, và một chút hy vọng rằng ông ấy đã thực sự phát hiện ra điều gì đó về Louisa và Nevin.
Chúng tôi đậu xe ở cùng nơi đã đậu khi chúng tôi đến đấy trong lần hẹn hò lần trước, rồi chạy bổ vào trong nhà hàng. Vài cô phục vụ bàn quay lại chào Jack nhưng rõ ràng là anh chẳng thấy hoặc chẳng buồn để ý trong khi mắt anh đảo một vòng quanh những vị khách ở khu vực quầy rượu. Chúng tôi nhìn thấy ba tôi cùng một lúc. Ông đang ngồi bên một chiếc bàn gỗ trong góc xa nhà hàng bên dưới một bảng hiệu đèn màu của công ty xe hơi Ford. Ngay giữa bàn là chiếc hộp giữ ẩm xì gà bằng gỗ cây óc chó, và sát bên tay phải của ông là một ly rượu gin đầy, nguyên chất, theo đúng cách mà ông thích. Tôi biết điều đó vì ông đã dạy cho tôi cách đo lường hai suất rượu cho ông mỗi khi ông quá say không thể cầm chai rượu cho vững. Là dân nhà binh, ông luôn luôn phải đo lường cho thật chính xác, mặc dù thực sự là nếu uống trực tiếp từ chai rượu thì cũng sẽ khiến ta say mèm như nhau thôi.
Jack kéo hai cái ghế từ bàn bên cạnh, rồi chúng tôi ngồi xuống. Ba tôi chẳng hề nhìn lên chúng tôi lấy một lần, thay vào đấy ông lại chỉ muốn nhìn đăm đăm vào ly rượu gin, nơi hứa hẹn sẽ mang lại cho ông sự giải khuây và quên lãng.
“Ba ơi?” Sau khi gọi ông như thế thì tôi mới nhận ra rằng mình đã chuyển về cách xưng hô như thời còn nhỏ tôi đã gọi ông. “Ba có làm sao không?”
Ông làm ra vẻ như chẳng hề nghe thấy tôi. “Thật tuyệt, phải không nào? Vì chỉ với một thứ bé nhỏ như thế này lại có thể mang hết những nỗi sầu muộn đi và đồng thời lại làm cho chúng trở nên tệ hại hơn nữa?”
Tôi và Jack nhìn nhau đầy e ngại, và anh nói, “Ông không nên đến đây, ông Jim à.”
Ba tôi vẫn không nhúc nhích, nhưng mắt ông đã nhìn lên Jack. “Cậu tưởng là tôi không biết điều ấy sao?”
“Ba đã uống bao nhiêu rồi?” Tôi tự hào vì giọng nói của mình nghe vẫn còn rất bình tĩnh, như thể tôi đang chào giá bất động sản thay mặt cho các khách hàng của mình.
Ông quay qua nhìn tôi và tôi thấy mắt ông rất trong. “Không một giọt. Chưa có giọt nào.”
Tôi ngồi xuống nhưng vẫn chưa hết lo âu. Rồi ông lại nhìn đăm đăm vào ly rượu lần nữa.
Jack cũng ngồi lại, giả vờ như đang rất thư giãn trong khi cả hai chúng tôi cùng nhìn ông ấy và ly rượu, giống như một con mèo rình rập cái lỗ chuột. Chẳng ai trong chúng tôi nói lời nào, như thể bọn tôi thấy rằng ba tôi mới là người cần mở lời trước, dù cho việc ấy có kéo dài bao lâu đi nữa. Một nữ phục vụ xuất hiện - một người trung niên và rõ ràng là không biết Jack nhưng vẫn bị hớp hồn bởi sự duyên dáng của anh và dường như chị ta muốn cúi người xuống đủ thấp để anh có thể nhìn thấy cái khe ngực khổng lồ của chị. Hai chúng tôi gọi nước ngọt Coca-Cola, rồi lại im lặng và chờ ba tôi nói trước.
Chúng tôi uống được nửa ly nước ngọt thì ông bắt đầu nói, mà không nhìn mặt chúng tôi. “Vì sao những người mẹ cứ rời bỏ con mình là thế nào đây? Còn gì có thể hủy hoại một đứa trẻ hơn thế nữa?”
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngôi nhà cổ trên phố Tradd
Misteri / ThrillerMelanie Middleton là một người môi giới bất động sản thành đạt, ưa thích sự ngăn nắp và những yếu tố hiện đại, lại rất thực tế nên cô rất ghét phải thừa nhận rằng mình hay thấy ma. Nhưng cô sẽ phải chấp nhận điều ấy. Ông già mà cô chỉ gặp vài ngày t...