Chương 21

32 2 0
                                    

Tôi để cho Jack ở lại trong xe, không rõ anh sẽ làm gì sau đó nhưng tôi biết rằng anh muốn được ở một mình. Anh đã chu đáo mang túi xách đến bệnh viện cho tôi trước đó. Tôi xộc tay vào đáy túi mò tìm chìa khóa nhà, rồi đứng tần ngần trước cửa hết năm phút liền trước khi hội đủ can đảm mà mở khóa và bước vào.

Mùi dây điện cháy khét treo nặng nề trong không khí, bồ hóng và bụi bao phủ những bề mặt phẳng trông giống như một quả bom tro vừa nổ tung. Những dấu chân tạo thành lối đi xuyên qua lớp đá mạt trên sàn nhà, khiến ta liên tưởng đến những dấu chân của lịch sử đã đi xuyên qua trên cùng sàn nhà này, và ý nghĩ ấy khiến tôi mỉm cười. Nếu là cách đây không lâu thì tôi đã chỉ có thể nhìn thấy bụi bặm và chi phí liên quan đến việc thuê thêm người để giúp bà Houlihan dọn dẹp. Tôi chau mày, nhận ra rằng tôi vẫn cần phải làm việc ấy, nhưng hiện giờ thì phần tiền bạc có lẽ sẽ phải đến từ túi tiền của tôi thôi.

Tôi đứng giữa tiền sảnh và nhìn lên lồng cầu thang thanh nhã dẫn lên bộ đèn chùm đồ sộ treo bên trên hai tầng lầu. “Tao thật mừng là mày vẫn ổn,” tôi nói nhỏ với ngôi nhà, cảm giác nặng nề và sền sệt chợt ập đến trong dạ dày khi sự việc bỗng trở nên rõ ràng với tôi rằng suýt tí nữa thì tôi đã mất tất cả những thứ tại đây.

“Tôi cũng thế,” Jack nói từ sau lưng tôi, và tôi xoay nhanh người về phía anh. “Tôi thật mừng vì cô đã an toàn,” anh lặp lại.

Sắc diện anh đã trở lại bình thường và mắt anh cũng có một tia sáng nhỏ lấp lánh. Tôi mỉm cười một cách thăm dò. “Tôi vẫn chưa có dịp cám ơn anh đã giúp tôi đêm qua.”

“Tôi đã quen nghe câu này từ nhiều người khác nhau đấy,” anh nói, nụ cười rạng rỡ cố hữu lại tách đôi gương mặt anh ra.

Tôi đấm nhẹ lên vai anh. “Cám ơn vì đã cứu mạng tôi,” tôi nói.

“Tôi thật mừng vì đã có thể giúp cô việc gì đó.” Gương mặt anh bỗng trở nên nghiêm nghị khi anh nhìn tôi thật chăm chú khiến tôi muốn lùi bước lại vì cảm xúc mãnh liệt tỏa ra từ đôi mắt ấy. “Nhưng tôi cũng cần phải cám ơn cô nữa. Bằng một cách nào đó, cô cũng đã cứu mạng tôi đấy.” Anh ngừng nói, mắt anh dường như tối lại khi anh nhìn xoáy vào tôi. “Tôi luôn nghe những gia đình có người thân bị mất tích nói rằng khi không biết gì còn tệ hơn là biết được sự thật, và tôi chưa bao giờ tin họ. Giờ thì tôi đã tin.” Anh chà hai tay lên mặt khiến những sợi tóc quanh trán anh dựng đứng lên và tạo cho anh một vẻ ngoài thật mong manh yếu đuối, điều mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy nơi anh. Nó khiến tôi ấm lòng khi được nhìn thấy sự mềm mỏng trong anh như thế này, nhưng tôi không hề muốn cho anh biết điều đó.

Jack tiếp tục nói. “Giống như là... được giải thoát ấy, hiểu theo một cách nào đó. Như thể cuối cùng thì tôi cũng được quyền cứ đau khổ cho thỏa rồi vượt qua và bắt đầu một cuộc sống mới.” Rồi anh nhìn tôi một cách kỳ lạ. “Thật lạ, khi nghe cô kể cho tôi một việc mà đáng lý ra tôi đã phải biết từ lâu. Giống như tâm trí tôi đã chấp nhận nó từ lâu, và tôi cũng đã trải qua nhiều đau đớn dằn vặt - nhưng tôi vẫn cần được nghe nó từ một người khác trước khi tôi tự cho phép mình được bắt đầu một cuộc sống mới.”

Ngôi nhà cổ trên phố TraddNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ