Chương 14

45 1 0
                                    

Tôi ngồi trên băng ghế quen thuộc ở Vườn White Point với một tay cầm chiếc bánh kẹp thịt băm mua ở cửa hàng thức ăn nhanh và tay kia ôm một chồng giấy tờ hợp đồng nhà, ngắm những đứa bé leo trèo trên những khẩu pháo đủ loại nằm rải rác khắp nơi. Khu di tích Battery này luôn là địa điểm tôi thích nhất ở Charleston, mặc dù nó đã bị ngâm quá lâu trong lịch sử và có quá nhiều đám đông du khách hay tụ tập quanh năm tại đây, nơi mà dòng Asley và con sông Cooper giao nhau và cũng là nơi có thể nhìn thấy pháo đài Fort Sumter xa xa từ bên kia hải cảng.

“Con biết không, thức ăn nhanh có thể giết chết con đấy.”

Tôi ngẩng nhìn lên theo giọng nói quen thuộc, đưa tay lên mắt để che nắng. Ba tôi, với gương mặt vừa được cạo râu sạch sẽ và đôi mắt tinh anh, trong trang phục áo thun chơi golf và quần kaki cùng giày mọi khiến tôi không khỏi bật cười. “Có phải Jack chọn quần áo cho ba trong những ngày gần đây không?”

Ông cười đáp lại. “À, cậu ấy có đưa ba đi mua sắm và cũng cho ba vài gợi ý, có vậy thôi. Sao thế? Con không thích cách ăn mặc mới của ba à?”

Rồi ông xoay một vòng cho tôi xem với hai tay đưa ra hai bên giống điệu bộ mấy cô người mẫu, trong khi tôi trầm trồ nhìn đường nếp gấp thẳng cứng dọc theo hai ống quần cùng mái tóc sạch được cắt thành từng lớp của ông và bỗng cảm thấy ghen tỵ vô lý vì ông đã đi mua sắm với Jack thay vì với tôi. Tôi đoán có lẽ vì ông biết rằng Jack luôn trả lời điện thoại khi ông gọi để nhờ, trong khi tôi thì không có được sự bảo đảm ấy.

“Trông bảnh lắm, ba à,” tôi nói thật lòng. “Nhân dịp trọng đại gì thế?”

Ông ngồi xuống băng ghế bên cạnh tôi, đôi mắt ông hơi tối lại khi ông nhìn tôi thật gần. “Ðã ba tuần rồi đấy. Không một giọt rượu.” Ông vỗ nhẹ vào túi quần, và tôi thấy tay ông vẫn còn hơi run nhẹ. “Dạo này ba nhai nhiều kẹo cao su lắm. Jack bảo vụ này giúp nó cai rượu rất hiệu quả, thế là ba cũng thử xem sao.”

Tôi gật đầu, rồi nhìn xuống chồng giấy tờ, cảm thấy mắt mình hơi mờ đi. Tôi chẳng muốn có cảm giác vỡ òa vì mừng rỡ và hy vọng nữa. Càng bay cao ngã càng đau mà thôi.

Ông ấy chạm vào cánh tay tôi, rồi nhanh chóng rút tay lại ngay. “Ba biết con không thể mừng cho ba, và ba không trách con về điều ấy. Ba chỉ muốn cho con biết thôi.”

Tôi lại gật đầu, chẳng muốn nói ra điều hy vọng của mình. Thay vào đấy, tôi chỉ quay sang ông rồi hỏi, “Làm sao ba tìm được con ở đây?”

“Cô tiếp tân văn phòng con, Nancy. Lúc đầu con bé chẳng muốn cho ba biết con đang ở đâu, thậm chí khi nó biết ba là ba của con.”

“Ðiều gì khiến nó mủi lòng thế?”

“À, nó đang đứng đấy và xóc xóc những cái cọc đánh golf trong túi, thế là ba nghĩ chắc chắn con bé phải rất thích chơi golf.”

“Dạ, ba có thể nói như thế. ‘Ám ảnh’ công việc đấy.”

Ông cười tươi và đôi mắt ông lấp lánh, một điều mà tôi không hề thấy trong một thời gian rất dài. “Nên ba nói với nó là ba có một người bạn, người này có một người bạn có quen biết với người làm quảng cáo cho Tiger Woods và ba sẽ cố xin chữ ký cho con bé.”

Ngôi nhà cổ trên phố TraddNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ