Chương 12

19 1 0
                                    

Jack và tôi ăn sáng và uống cà phê tại quán Gaulart & Maliclet trên phố Broad mà dân địa phương vẫn thường gọi là quán Ăn nhanh kiểu Pháp. Tôi đang ăn dở chiếc bánh sừng trâu nhân chocolate thứ ba thì Sophie bước vào quán trong trang phục kết hợp xấu xí của quần bó sọc ngang đi cùng khăn quấn xà rông kiểu Ấn Ðộ. Chiếc cặp đeo vai cũ kỹ và phồng to của nó treo lủng lẳng quanh bụng, khiến nó càng trông giống những người tị nạn vô gia cư. Tôi chưa bao giờ hết kinh ngạc khi nghĩ rằng một người thông minh đến nhường ấy lại có thể hoàn toàn chẳng hề có ý niệm gì về thời trang cả.

“Hai người trông thảm quá, cứ như là bị mất ngủ đêm qua ấy,” nó nói và trượt người lên ghế dài ngồi cạnh tôi. Rồi nó sững người lại, liếc nhìn hết tôi rồi sang đến Jack, và lại nhìn tôi lần nữa. “Ô ồ!” nó cười một cách ngạc nhiên.

Tôi khoác vai nó. “Bọn mình chẳng ngủ nghê gì vào đêm qua, nhưng không phải với lý do mà cậu nghĩ đâu. Ðó là vì cảnh sát lại đến nhà làm việc đến bốn giờ sáng. Nhà mình lại bị đột nhập lần nữa.”

Jack uống cạn cốc cà phê và đập mạnh nó lên bàn. “Cái thằng mặt dạn mày dày. Nó lẻn vào khi Mellie đang ở nhà và nó tưởng rằng Mellie đang ngủ.”

Mắt Sophie bỗng mở to đầy cảnh giác. “Ôi trời. Làm ơn nói với mình là hắn không làm vỡ tấm kính ở cửa chính hay những chiếc đèn bên hông nhà nhé.”

“Cám ơn cậu đã quan tâm lo lắng,” tôi nói. “Mình chẳng bị gì.”

Jack rướn người lên định nói gì nhưng im bặt khi người phục vụ đến châm cà phê cho chúng tôi và chờ Sophie gọi món. “Ðiều kỳ lạ là Mellie nhớ đã có bật hệ thống báo trộm lên trước khi đi ngủ. Nhưng khi cô ấy nghe có người đột nhập lần đầu và đi xuống cầu thang để kiểm tra, thì hệ thống đã bị tắt. Từ bên trong.”

Sophie nhíu mày. “Lạ đấy. Cậu có chắc là cậu có bật báo trộm lên không?”

Tôi gật đầu. “Rất chắc chắn.”

“Thế thì tại sao hệ thống lại bị tắt từ bên trong nếu cậu là người duy nhất có mặt ở đấy?” Nó hỏi và tôi có thể thấy rõ từ cái giọng ấy là nó đã có một ý niệm rất rõ.

Tôi liếc nhìn nó đầy cảnh báo - nhưng chẳng thoát khỏi đôi mắt của Jack.

“Ðó chắc chắn là lỗi của hệ thống báo trộm,” tôi nói. “Mình sẽ gọi cho công ty dịch vụ đến kiểm tra vào hôm nay.”

Jack nhìn Sophie, cố ý phớt lờ tôi. “Ðó cũng chẳng phải là việc duy nhất không thể giải thích nổi vào đêm qua. Chẳng hiểu sao mà Mellie lại nhúng tay vào đất bụi và hoàn toàn không hiểu làm thế nào mà việc ấy đã xảy ra.”

Sophie chăm chú quan sát tôi, nhưng tôi cố tập trung uống cạn phần cà phê đã nguội lạnh dưới đáy cốc. “Mình cầm cái gì đó lên để làm vũ khí, và có lẽ vật ấy dính đầy bụi.”

Cả ba chúng tôi đều im lặng khi người phục vụ quay lại mang cho Sophie trà xanh và ngũ cốc trộn sữa chua. Sophie chờ đến khi cô ta đi khỏi mới nói tiếp. “Ðúng đấy,” nó nói, ấn những ngón tay lên bàn như thể nó đang ngụ ý cho biết nó sẽ thay đổi đề tài câu chuyện. “Có bị mất mát gì không?”

Ngôi nhà cổ trên phố TraddNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ