Gần bảy giờ sáng hôm sau tôi mới về đến nhà mình trên phố Tradd. Rõ ràng Marc cũng là người hay dậy sớm, và anh đánh thức tôi dậy bằng món bánh mì Pháp phục vụ tại giường. Anh có vẻ im lặng và trầm ngâm, luôn chăm chú nhìn tôi thật với đôi mắt đang che giấu điều gì đó. Tôi tự hỏi không biết đó có phải là sự hối tiếc mà tôi đang nhìn thấy trong mắt anh hay không, nhưng rồi anh đã nhanh chóng nhìn lảng đi nơi khác. Sự đề phòng ấy của anh khiến tôi cảm thấy e dè, không rõ mình đã phạm phải lỗi gì hay không.
Sự quan tâm chăm sóc của anh rồi cũng xua tan đi tất cả những nghi ngờ trong tôi. Anh nghiêng người qua và hôn tôi, liếm đi lớp si rô trên môi tôi. “Hôm nay em muốn làm gì nào?”
Tôi phải suy nghĩ chừng một phút trước khi nhớ ra hôm nay là thứ Bảy. “Em có lịch cạo sơn trên cửa khu tiền sảnh cùng với Jack.”
“Với Jack?”
“Phải. Bù lại anh ta sẽ được phép lục tìm bất cứ thứ gì có liên quan đến sự mất tích của Louisa, và anh ta đã hứa sẽ giúp em trong công việc trùng tu ngôi nhà. Anh ta có chút ít kinh nghiệm trong việc trùng tu nhà của chính mình nên em đã đưa anh ta vào bản phân công làm việc.”
Khóe môi anh nhếch lên. “Và em làm một bản kế hoạch chương trình cho việc này à?”
Tôi uống một ngụm cà phê để nuốt trôi miếng bánh to trong miệng rồi vẫy tay một cách dửng dưng. “Chuyện dài dòng lắm. Nhưng hôm nay em có đầy người làm việc ở nhà, và nếu em không có mặt thì trông sẽ rất lộ liễu, nếu không nói là vô cùng xấu hổ.”
“Bởi vì tên của em nằm trong bản phân công.” Anh vẫn không che giấu được sự thích thú trong giọng nói của mình.
“Chính xác.” Tôi nghiêng người qua để hôn anh, cảm thấy vui vì anh muốn ở bên tôi trong ngày hôm nay. “Hay là ngày mai nhé? Mình sẽ đi ăn tối rồi xem phim?”
Anh nháy mắt nhẹ. “Không được. Anh có việc phải đi xa vài ngày. Nhưng anh sẽ gọi em khi anh quay về, được chứ?” Anh hôn vào mũi tôi trong khi tôi vừa ngoạm thêm một miếng bánh mì cho bữa sáng.
Tôi nhai chầm chậm, thất vọng nhưng cũng cảm thấy hơi nhẹ nhõm. Tôi cần thời gian để sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu mình trước khi gặp Marc lần nữa. Ðiều quan trọng nhất, là tôi cần phải luận ra xem hà cớ gì tôi cứ luôn nhìn thấy gương mặt Jack mỗi khi Marc hôn tôi. Ðiều đó ngu xuẩn quá, thật tình. Jack hoàn toàn không phải là tuýp người của tôi. Anh ta quá tự tin, quá vênh váo ngạo mạn, và luôn mỉa mai châm chọc. Và thật thờ ơ lãnh cảm. Nếu tôi có phạm phải lỗi lầm lớn nhất đời mình thì đó sẽ là việc cho Jack biết rằng tôi thích anh ta, dù ở bất cứ mức độ nào. Thậm chí nếu mức độ ấy chỉ nằm ở điểm xuất phát, ngu xuẩn, và chẳng liên quan gì đến tình cảm có thực. Tôi nhận ra rằng nếu tôi cứ tự nói với mình như thế, thì cuối cùng tôi sẽ tin đó là sự thật. Dù sao thì, tôi cũng đã có nhiều năm luyện tập cách tự đánh lừa bản thân mình còn gì.
Khi Marc rẽ vào phố Tradd, tôi co rúm người lại khi thấy không chỉ có chiếc xe bán tải của anh thợ ống nước, mà còn cả xe của ba tôi đang đậu sát lề đường. Tôi đoán chiếc Porsche của Jack vẫn đậu ở nơi thường lệ, nằm gọn lỏn và an toàn trong ga-ra nằm riêng biệt phía sau ngôi nhà. Ðó là ga-ra cho một xe, được cải biên từ nhà dành cho xe ngựa ngày xưa, và đó cũng là sự nhượng bộ của tôi dành cho Jack, cho phép anh được sử dụng nó cho chiếc xe quý giá của anh ta.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngôi nhà cổ trên phố Tradd
Bí ẩn / Giật gânMelanie Middleton là một người môi giới bất động sản thành đạt, ưa thích sự ngăn nắp và những yếu tố hiện đại, lại rất thực tế nên cô rất ghét phải thừa nhận rằng mình hay thấy ma. Nhưng cô sẽ phải chấp nhận điều ấy. Ông già mà cô chỉ gặp vài ngày t...