Tôi đóng cửa lại rồi thở phào và dựa vào cửa, nhấm nháp tiếp dư vị của những món ăn, của cuộc trò chuyện, và sự quan tâm săn đón của đàn ông mà tôi vừa nếm trải trong vòng ba tiếng rưỡi vừa qua. Tôi nhắm nghiền mắt lại, hương vị của rượu vang, của những chiếc bánh thịt cua như vẫn còn phảng phất đâu đây, và đặc biệt là mùi nước hoa cologne của Marc hòa quyện trong phần nội thất bọc da trong xe anh ấy.
Ðó là một buổi tối hoàn hảo, nhưng tôi thật sự nhẹ nhõm cả người khi Marc khước từ không vào nhà uống nước và tham quan ngôi nhà vào ban đêm, thay vào đấy anh đồng ý sẽ quay lại vào một dịp khác theo gợi ý của tôi. Tôi nghĩ cả hai chúng tôi chẳng ai còn sức lực nào mà đối mặt với Jack một lần nữa.
Tôi bước ra cài đặt báo trộm cho ngôi nhà rồi tắt đèn vốn vẫn còn được để sáng cho tôi, và mệt mỏi leo lên lầu. Khi ấy đã quá muộn so với giờ ngủ của tôi, và tôi bắt đầu cảm nhận được điều đó. Có âm thanh phát ra từ tivi cùng với ánh sáng mờ màu xanh nhạt trên lầu khiến tôi phải lần bước lên phòng khách trên ấy.
Tôi đứng ở bậc cửa trong chốc lát, và nhìn quan cảnh chung quanh. Phòng khách này, bên cạnh các đường viền trần nhà được chạm khắc tỉ mỉ công phu cùng chiếc bệ lò sưởi Adam, là một sự pha trộn đa dạng của những món đồ cổ từ thời thế kỷ mười tám và những món đồ lòe loẹt nhưng ít giá trị của thập kỷ năm mươi. Ðây chắc chắn phải là căn phòng mà ông Vanderhorst đã sử dụng nhiều nhất vì nhiều món đồ cổ đã được dọn riêng vào một góc phòng để nhường chỗ cho chiếc tivi và chiếc giá đỡ màu da cam, cũng như cái ghế bành quá khổ cùng với một chiếc tràng kỷ bọc nệm mà những nét hoa văn của nó theo ước đoán của tôi là ở vào khoảng năm một chín năm năm.
Là một người đàn ông ít có dịp tiếp xúc với phụ nữ ở thành phố Charleston này nên ông Vanderhorst không biết đến luật bất thành văn của Charleston về các món đồ nội thất vô giá được thừa kế từ gia đình: ai có được nó thì cứ dùng nó. Cách tốt nhất để nhận biết một người mới đến thành phố này (tức là bất cứ ai mà gia đình họ đã không cư ngụ ở đây từ thời Cách mạng Mỹ) là nhìn vào việc họ tránh không ngồi lên bộ tràng kỷ Chippendale đắt đỏ mà ăn thức ăn đông lạnh cho bữa tối và xem tivi.
Một chương trình phim chiếu lại vừa chạy ngang màn hình tivi, có những tiếng nói phát ra từ đấy pha lẫn với tiếng ngáy nhè nhẹ từ chiếc tràng kỷ. Cánh tay của Jack đang gác lên trán, và anh đang mỉm cười trong giấc ngủ, thay thế cho gương mặt điển trai của anh là gương mặt của một cậu bé con. Tôi cảm thấy huyết quản của mình đang chịu một sự tác động kỳ quặc nào đấy.
Nhẹ nhàng, tôi bước vào tắt tivi rồi quay lại kéo chiếc mền phủ giường bằng len đan khỏi chiếc ghế bành để đắp cho Jack phòng khi anh bị lạnh. Tôi đứng cạnh Jack với chiếc mền siết chặt trong tay thì bỗng nhận ra rằng nhiệt độ trong phòng vừa giảm đột ngột và có một sự hiện diện của ai khác đang lởn vởn đâu đấy phía sau đầu Jack. Quá khiếp hãi, tôi cứ nhìn trân trối khi hình dáng của người phụ nữ trẻ từ từ hiện hình ngay trước mặt tôi, nhưng không trở thành một con người đầy đủ mà trông giống như cái bóng trong hồ bơi hơn. Tôi có thể nhìn rõ tất cả các nét của cô ta, nhưng tôi lại cũng có thể nhìn thấy những gì phía sau cô ấy, và tôi có một ý nghĩ thật kỳ quặc là nếu tôi cứ nhìn chằm chằm vào cô ta, tôi sẽ có thể nhìn thấy chính mình trong ấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngôi nhà cổ trên phố Tradd
Misterio / SuspensoMelanie Middleton là một người môi giới bất động sản thành đạt, ưa thích sự ngăn nắp và những yếu tố hiện đại, lại rất thực tế nên cô rất ghét phải thừa nhận rằng mình hay thấy ma. Nhưng cô sẽ phải chấp nhận điều ấy. Ông già mà cô chỉ gặp vài ngày t...