Chương 46 - Chương 50

1.4K 24 6
                                    

Chương 46 - Màn 46 – Trung khuyển

  Lăng Lang trầm mặt tiếp lấy vật trên tay đối phương, lập tức thu hồi tầm mắt, dựng lên khí tràng "người lạ chớ gần".
Người tới mỉm cười, vòng qua Lăng Lang, lập tức đi đến trước mặt Phong Hạo, vươn tay ra, "Ngô Quan Phong."

Phong Hạo bất luận đi đến đâu, bất luận đối với ai, thủy chung nho nhã lễ độ. Mà giờ khắc này, hắn không chút động đậy ngồi tại chỗ, chỉ thản nhiên ngắm đối phương liếc mắt một cái, vừa không tự giới thiệu, cũng không thấy có ý tứ cùng y bắt tay.
Ngô Quan Phong thấy thế, không xấu hổ cũng không giận, thu lại bàn tay giữa không trung, nhét vào túi quần.
"Cửu ngưỡng đại danh, vẫn luôn không có duyên được gặp, hôm nay vừa thấy, " hắn lại lần nữa ý vị thâm trường đánh giá Phong Hạo từ đầu đến chân một lần, "quả nhiên phi phàm."
Phong Hạo như trước không tỏ vẻ gì, Ngô Quan Phong không chút lưu tâm tự thuyết tự thoại, "Tôi đã nghe qua ca khúc mới của anh, hát thật không tồi, có điều..."
Hắn hơi hơi cúi thân, "MV lại càng khiến tôi thấy đáng để xem hơn."
Hai người bất động thanh sắc bốn mắt va chạm, bề ngoài bình tĩnh bên trong ngầm giương cung bạt kiếm giằng co.
"Người xem mà không hiểu tất nhiên sẽ xem không hiểu, nhưng mà, người biết tất nhiên vừa liếc mắt một cái đã biết," Ngô Quan Phong từng chữ từng chữ phun ra, "Ý tứ của anh, không khỏi thể hiện quá rõ ràng đi."
Phong Hạo lúc này mới có phản ứng, hắn từ chối cho ý kiến cười cười, "Tôi không hiểu anh đang nói gì, nếu anh là đang khen ngợi hiệu quả MV, tôi thay đạo diễn cám ơn anh."
Ngô Quan Phong lần nữa đứng thẳng người lại, như đã sớm đoán được đối phương sẽ dùng cái cớ này che giấu, hắn cũng không tiếp tục truy vấn, mà đem mũi nhọn chuyển đến Lăng Lang, "Về đại danh Ảnh đế, lại càng như sấm bên tai, tuy chưa từng hợp tác qua, nhưng nghe qua không ít lời đồn..."
Tầm mắt hắn tiếp tục qua lại giữa hai người, "Có điều giờ phút này xem ra, nghe đồn này nọ chỉ sợ cũng chưa chắc là thật."
Hắn nhìn Lăng Lang, "Một tiền bối," lại nhìn về phía Phong Hạo, "Một hậu bối, dưới tình huống trong phòng chỉ có một cái ghế, lại có thể không phải hậu bối chủ động nhường ghế cho tiền bối, mà là hoàn toàn tương phản," Hắn nói tới đây, dừng một chút, "Điểm này cũng không phù hợp với hình tượng Băng sơn ảnh đế trong lòng công chúng, không phải sao?"
Lăng Lang chỉ coi hắn như không khí, bất luận hắn nói gì đều không để ý, ngược lại Phong Hạo ngay cả liếc mắt cũng lười mà cười cười: "Cái gọi là hình tượng trong lòng công chúng, đơn giản là do truyền thông một tay đắp nặn. Anh lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, không thể không biết, lời của giới truyền thông, mười thì có chín không tin được, cũng như giới truyền thông đem anh đắp nặn thành một thanh niên ba tốt, nhưng sự thật thế nào, ai mà biết được?"
"Tiền bối suy nghĩ cho hậu bối, nhường lại chỗ ngồi, đây gọi là quan tâm nhân nhượng theo lễ, nếu anh đối với cái ghế dựa này chấp nhất như vậy, tôi cũng không ngại thể hiện quan tâm mà nhường lại cho anh. Dù sao đây chỉ là một chỗ ngồi bình thường, không phải ngôi vị hoàng đế, ai muốn ngồi đều có thể ngồi, phim còn chưa khởi quay, anh không cần nhập diễn sớm như vậy."
Ba người trong phòng ai cũng không tiếp tục mở miệng, trong không khí lưu động khí tức đối chọi gay gắt, cổ khí tức này ngày càng nghiêm trọng, đến tận khi đám người giám chế đạo diễn đẩy cửa vào đánh vỡ yên tĩnh khác thường này. Phong Hạo thấy bọn họ đến, mới từ trên ghế đứng lên.
"Ôi chao! Ba người các cậu tới sớm thế, sao lại đứng hết làm gì? Ngồi a." Giám chế thấy không khí trong phòng họp có gì đó không bình thường, lập tức lên tiếng điều tiết, nhưng hắn nhìn quanh bốn phía mới phát giác điểm không đúng, "Ghế dựa đi đâu hết rồi?"
Một người phía sau có vẻ là bí thư vội vàng giải thích: "Hôm qua phòng họp cách vách không đủ ghế nên dời hết qua, tôi sẽ chuyển lại ngay."
Mười mấy phút đồng hồ sau, một đám người rốt cục ngồi xuống, Lăng Lang kế bên Phong Hạo, Ngô Quan Phong ngồi xuống phía đối diện, tiếp tục dùng ánh mắt khiêu khích nhìn bên này, Phong Hạo đã khôi phục hình tượng nhất quán hào hoa phong nhã, đối với khiêu khích đến từ đối diện nhìn mà như không thấy.
Giám chế dù có hỏng mắt đi nữa thì cũng nhìn ra, hắn nói đến một nửa thì khụ khụ hai tiếng, "Khó được diễn viên chính bộ phim này đều đến từ một công ty quản lý, vậy mọi người chắc cũng rất quen thuộc nhau rồi..."
"NO NO, " Ngô Quan Phong khoát khoát tay cắt đứt hắn, "Tuy chúng tôi đều là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Thị không sai, nhưng tôi chỉ là một tiểu nhân vật, về phần hai vị kia, chính là tai to mặt lớn ngay cả họp thường niên công ty cũng khinh thường tham gia, tôi sao dám trèo cao chứ."
"Ách, " giám chế nghẹn một chút, "Vậy vừa hay có thể mượn cơ hội quay phim lần này, cùng nhau bồi dưỡng tình cảm một chút, cũng không tồi."
"Tôi cũng hi vọng như thế, " Ngô Quan Phong nói mà mặt không đổi sắc, "Dù sao cũng là anh em trong cùng một công ty, tôi cũng không muốn bộ phim còn chưa quay đã truyền ra loại tin tức tiêu cực diễn viên bất hòa."
"Tôi cũng tràn đầy đồng cảm, " Phong Hạo bất lộ thanh sắc phụ hoạ.
Ngô Quan Phong nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng, "Về sau xin nhị vị huynh đệ đồng môn chiếu cố nhiều hơn."
Phong Hạo nghiêng đầu một chút, quăng trả cho hắn một cái mỉm cười mê người, "Cũng thế."
Lăng Lang dưới chú mục muôn người đăng cơ, đạo diễn chưa bao giờ thấy anh diễn vai cổ trang, vừa xem xong đoạn đầu khi anh làm nổi bật tâm tư nhân vật liền vỗ bàn tán dương, anh sẵn có khí chất đế vương hồn nhiên, vẻ cao cao tại thượng coi rẻ hết thảy đó, trời sinh đã ở trên vạn người.
Hắn thầm vui vẻ thật may nhân vật này không chọn lầm người, biểu hiện của Phong Hạo và Ngô Quan Phong cũng rất đáng khen ngợi, trong cung đình giương thương múa kiếm, bên ngoài triều chính địa vị cũng ngang hàng...ngay cả trong đoàn phim ở hiện thực, quan hệ hai người cũng vô cùng vi diệu.
Lăng Lang đang ôn lại kịch bản cảnh diễn tiếp theo, mày nhăn thành hình chữ xuyên.
"Làm sao vậy, " Phong Hạo đi tới, "Có khó khăn?"
Lăng Lang không lên tiếng, tức là ngầm thừa nhận.
"Tôi biết diễn đoạn cuối với anh mà nói có lẽ có chút khó khăn," Phong Hạo nhắc nhở anh, "Nhưng đừng quên, anh là một diễn viên."
Lăng Lang giương mắt lên nhìn hắn, thần sắc khó xử vẫn hằn nơi mi tâm không hề tán đi.
"Bắt đầu!" Đạo diễn ra lệnh một tiếng, quay phim chậm rãi đưa ống kính đẩy về phía trước.
Trong ngự thư phòng, Lăng Lang một tay cầm lên một bản tấu chương trong đống công văn, "Nói, chuyện trong tấu chương này là thế nào?"
Phong Hạo buông thõng tay đứng một bên, tuy là cung kính, nhưng thái độ vẫn nổi bật sự kiên định đặc biệt của một bề tôi đang can gián, "Thần cho rằng việc này nhất định có uẩn khúc, Thái thú Hồ Châu* cương chính không xu nịnh, hết lòng phụng sự, cũng tuyệt không tham phú quý hay lạm dụng tư quyền, mong bệ hạ cho phép vi thần điều tra rõ sẽ tấu lại."
*Hồ: Là Lưỡng Hồ (Hồ Nam, Hồ Bắc); châu: Một đơn vị hành chính thời xưa, tương đương một tỉnh / một bang
Thái thú Hồ Châu là vị quan viên Phong Hạo một tay đề bạt, chưởng quản châu quận trọng yếu trong triều đình, vì muốn lung lay vị trí này, Ngô Quan Phong đã lén lút ra sức không ít, hiện giờ Thái thú bị người vu hãm, hắn sao lại không thừa dịp lửa cháy thêm dầu, bỏ đá xuống giếng?
"Mọi người đều biết Hồ Châu Thái thú cùng Phong Tướng quốc (quan tể tướng) quan hệ không tầm thường, hiện giờ Thái thú phạm tội, lệnh cho Phong Tướng quốc đi tra, ai biết Phong Tướng quốc sẽ theo lẽ công bằng mà làm việc, hay lại mượn cơ hội hủy tang diệt tích?"
Phong Hạo hướng hắn trợn mắt, "Phong mỗ làm việc luôn luôn quang minh lỗi lạc, hoàng thượng trong lòng tự có định đoạt, ở đâu đến phiên ngươi xen mồm? Nếu Hồ Châu Thái thú quả thực bị người vu cáo hãm hại, công lao của Ngô Tể tướng* nhất định không thể bỏ qua."
*Tể tướng và Tướng quốc đều cùng một cấp bậc Tể tướng, mình dịch vậy để dễ phân biệt và đọc cũng thuận miệng hơn.
Ngô Quan Phong thấy Phong Hạo nói như vậy, trên miệng tự nhiên sẽ không yếu thế, hai người ngươi một lời ta một câu tranh luận, hoàn toàn xem hoàng thượng như đồ trang trí.
"Đủ rồi!" Lăng Lang gầm lên.
Ngô Quan Phong láu cá thấy được thành tựu liền ngưng, Phong Hạo đang kích động đem lửa giận chuyển đến trên người hoàng đế, "Bệ hạ nếu tiếp tục tin tưởng dễ dàng vào lời sàm tấu của bọn tiểu nhân, không phân rõ phải trái trắng đen giết hại trung lương, chỉ sợ người trong thiên hạ sau lưng đều phải thoá mạ bệ hạ một tiếng hôn quân!"

Đẳng nhĩ ngưỡng vọng (Chờ anh nhìn lên) - Dịch Tu LaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ