Tạ Nhã Kỳ cúp máy, hoảng hốt nhảy dựng lên, nhanh chóng thu xếp hành lý rồi vội vàng chạy xuống dưới lầu. Bên ngoài Mưa rất to, đập xuống mặt đường rồi bắn lên như những bông hoa. Tạ Nhã Kỳ bằng tốc độ nhanh nhất lao xuống, vịn tay lên lan can thở phì phò, đang nhìn xung quanh tìm người thì nghe thấy tiếng còi xe, ngay sau đó, chiếc xe hơi quen thuộc chậm rãi dừng trước mặt cô.
Hà Thích mở cửa xe bước ra, mặc một chiếc áo gió Dannimac dài màu đen, phối cùng 1 đôi giày cao cổ . Nhìn qua có chút tùy tiện nhưng lại không làm mất đi khí chất trên người. Anh cầm chiếc ô màu đen đứng trong mưa nhìn cô, nước mưa làm hình dáng anh trở nên mơ hồ, cô ngơ ngác nhìn, nhìn hai tròng mắt đen như mực mang theo ngạo nghễ, bất tuân, bất giác bị mê hoặc.
Anh đi thẳng tới, xách hành lý của cô bỏ vào cốp xe, lại mở cửa ghế sau cho cô lên.
Tạ Nhã Kỳ còn đang thắc mắc vì sao lại bắt cô ngồi ghế sau. Đến khi cô lên xe mới phát hiện ra, ngồi trên ghế lái phụ còn có một cô gái, tầm mười lăm mười sáu tuổi, lúc thấy Nhã Kỳ còn quay lại nhìn cô cười ngọt ngào. Cô bé mặc đồng phục, vẻ mặt hơi tái nhợt, có vẻ như sức khỏe không tốt lắm, chỉ là nụ cười kia thật sự rất ngọt, ngọt vào tận trong lòng.
Hà Thích cũng lên xe, khởi động xe chạy ra khỏi trường. Vừa lái xe vừa nói:
"Trời mưa to quá nên Nhã Tĩnh ngại đi, bảo tôi thuận tiện đưa cô về nhà."
"Nga"
Niềm vui mới đây biến mất không tung tích, thì ra anh chỉ là thuận tiện mới đưa cô về. Cô lẳng lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời u ám, cô ghét trời mưa, hại tâm trạng cô không vui. Mưa đánh lên cửa kính xe, cái âm thanh hỗn loạn này cô càng không thích.
"Đã chuẩn bị kĩ cho kì thi chưa?" Tạ Nhã Kỳ nghe Hà Thích hỏi cô bé kia, giọng nói lạnh nhạt nhưng lại ẩn ẩn chút dịu dàng, sự dịu dàng này khiến cô cảm thấy không hề thoải mái.
"Cũng tạm ổn rồi ạ." Cô bé nhẹ nhàng nói, tốc độ nói của cô bé rất chậm, vừa nói vừa cười cười, "Tuần tới thi, thi ba ngày."
"Muốn uống trà sữa không?" Hà Thích lái xe qua một khúc cua, hỏi.
"Có ạ."
"Cô có uống không?" - Hà Thích quay lại hỏi Nhã Kỳ nãy giờ im lặng không nói gì.
Tạ Nhã Kỳ không thèm ngẩng đầu lên, "Em ghét nhất uống trà sữa."
Giọng cô rầu rĩ, trong lòng đau xót, cô cũng biết chính mình đang ghen tị.
Hà Thích xuống xe, lát sau mang về hai cốc đồ uống hãy còn ấm. Một cốc anh đưa cho cô gái kia, cốc còn lại đưa cho Tạ Nhã Kỳ:
"Để ủ ấm tay cũng tốt."
Tạ Nhã Kỳ dừng lại, không nghĩ tiếp, nhưng là nhìn anh, ngón tay thon dài có lực cầm thân cốc, tinh tế trắng nõn, cô sợ anh bị nóng , rất nhanh nhận lấy nói một tiếng, "Cám ơn."
"Hả, nước lọc?" Trong cốc là nước lọc, cô không biết là hàng trà sữa lại có bán nước lọc đấy.
Tạ Nhã Kỳ ngoài nước lọc cái gì cũng không thích uống. Hai tay ôm lấy thân cốc, ấm quá, trái tim cũng ấm lên, mưa bên ngoài dường như cũng ngớt đi một chút.

BẠN ĐANG ĐỌC
Chua ngọt - Cửu Cửu
RomanceĐây là một cái JQ cùng ái muội cùng tồn tại chuyện xưa, đây là một cái toan ngọt cùng tồn tại chuyện xưa - Văn án của truyện. Nói dễ hiểu thì đây là một câu chuyện nhẹ nhàng pha chút hài hước. Chị "yêu anh từ cái nhìn đầu tiên" và từ đó bắt đầu theo...