Chương 26 - Lịch Lãm (1)

1.1K 17 2
                                    


Năm nay Nhã Kỳ thực sự không vui, Gia Bảo chiếm lấy hết thời gian rảnh của Hà Thích, Nhã Kỳ cùng Hà Thích trừ bỏ đi xem phim một lần, ăn cùng nhau bữa cơm, còn cơ hồ không có gặp nhau. Nhã Kỳ bắt đầu có ý nghĩ "Làm việc đúng giờ", nhưng lại nghĩ đến cái không khí kia căn bản là giống như ngồi tù, ngồi nhàm chán không nói, không có nửa điểm ngọt ngào đáng nói, trong lòng còn bị chịu dày vò, nghĩ đi nghĩ lại, còn không bằng bỏ qua.

Nhã Tĩnh nhìn thấu suy nghĩ của Nhã Kỳ, cười gằn hai tiếng:

"Thời điểm nên rộng lượng thì phải rộng lượng. Người đàn ông của chị đang đi phụ đạo cho người ta chứ không phải đi trộm cắp gì, nào nào, để anh đây mang em đi vườn bách thú."

Vì thế khoảng thời gian sau đó, trừ bỏ thỉnh thoảng Nhã Tĩnh bí mật mất tích một ngày, còn đa phần đều là đưa Nhã Kỳ đi chơi. Bọn họ tổng cộng bố lần đi vườn bách thú, ba lần đi công viên, hai lần đi khu vui chơi, một lần đi nhà ma.

Mặt Nhã Kỳ trắng bệch đi từ trong nhà ma ra, nước mắt ngắn dài:

"Nhã tĩnh, về sau chị sẽ không bao giờ đi chơi với em."

Nhà ma quả thật là nơi không nên đến, nếu không phải bị Nhã Tĩnh lừa đi, có chết cô cũng không bước vào.

Nhã Tĩnh vẻ mặt sung sướng thực hiện được mưu đồ, cười ha ha:

"Thật không muốn đi cùng em? Thế thật tốt a! Em về chơi cùng tiểu mĩ nhân của em."

"Mỗi ngày đều chơi game, có ý nghĩa gì chứ." - Nhã Kỳ hừ hừ.

Bất quá thời gian nghỉ đông cũng không nhiều, hết tháng Giêng, hai chị em về nhà bà ngoại ở nông thôn ở một thời gian, liền đã đến ngày khai giảng. Trước khai giảng hai ngày, Gia Bảo đi học trước tham gia ôn thi, Nhã Kỳ hít một hơi thật sâu, Hà Thích rốt cuộc không phải phụ đạo cho cô bé, vừa vui một chút lại bắt đầu buồn, hai người đều đã đến ngày khai giảng, lại là chuỗi ngày xa nhau.

Trước khi đi học một ngày, vừa vặn là tết Nguyên Tiêu, Hà Thích đưa Nhã Kỳ đi chơi tết Nguyên Tiêu, đoán đố đèn, ăn vặt, chơi cả một ngày. Nhã Kỳ tính trẻ con, chỉ còn nhớ mặt tốt của Hà Thích, giận hờn lúc trước bay biến. Buổi tối Hà Thích đưa Nhã Kỳ về nhà, Nhã Kỳ vẻ mặt quyến luyến nhìn anh, tiến lên ôm lấy anh, lại lui ra phía sau một chút, đi rồi vài bước lại ôm một chút, đem mặt chôn ở trước ngực anh:

"Hà thích, em thực luyến tiếc anh."

Hà Thích ôm eo cô, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ, bên môi mang theo tươi cười vui thích, lập tức làm ra một cái quyết định, kiên định cầm tay cô:

"Anh đi tìm Nhã Tĩnh một lát."

Nhã Kỳ đôi mắt đảo liên tục, cô còn chưa nói với anh là mẹ cô đã biết chuyện hai người kết giao:

"Hà thích, anh là đang lấy cớ đúng không?"

Hà thích cười mà không nói, nhéo nhéo ngón tay cô:

"Anh phải tìm được cái cớ tốt đã, miễn cho mẹ em cầm cái gậy đánh anh, kẻ xấu xa dám bắt trộm khuê nữ của người."

Chua ngọt - Cửu CửuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ