CHƯƠNG 9: Hiểu lầm

194 11 0
                                    

Làm việc? Ở trong phòng của khách sạn thì còn có thể làm chuyện gì? Kim Taehuyng buồn cười nhìn thấy dáng vẻ rõ ràng không tập trung của Jiyeon, anh muốn biết vì sao đã trễ như thế mà cô lại ở chỗ này?
"Tôi không phải đến để làm việc, ngày mai ở ngoài thành phố có một cuộc họp bắt đầu từ rất sớm nên tôi tìm một khách sạn ở gần nhất để nghỉ lại, có thể đủ thời gian để đến nơi đó, còn em thì sao?" Taehuyng không chút nào xấu hổ, phong độ vẫn nhanh nhẹn như cũ.
Jiyeon không nghĩ ra nên trả lời vấn đề này như thế nào, chỉ có thể trả lời cho có lệ: "À, tôi chỉ là có chút việc, hiện tại tôi phải đi rồi." Sao thang máy lại chậm như vậy, mỗi tầng đều phải ngừng lại một chút.
Taehuyng cực kỳ biết điều không tiếp tục truy vấn nữa, lập tức thay đổi vấn đề: "Vậy hiện tại em muốn đi đâu?"
Vấn đề này Jiyeon vẫn là không có cách nào để trả lời, nên có chút phiền lòng: "Tôi bắt buộc phải báo cáo Kim thị trưởng về hành tung cá nhân của tôi sao?"
Kim Taehuyng cười cười hoàn toàn không thèm để ý đến thái độ của cô, tiếp tục nói: "Tôi đưa em đi."
Nói xong thang máy vừa vặn đến, Jiyeon liền nói một tiếng: "Không dám làm phiền tới anh, cám ơn" , rồi cô trực tiếp đi vào thang máy.
Khi cô đến trước quầy lễ tân để làm thủ tục trả phòng, thì cô nhân viên lễ tân cực kỳ niềm nở, xin cô chờ một chút để máy tính tra cứu thông tin rồi thanh toán, chỉ là trong khoảng thời gian này 10 phút trôi qua rất nhanh, Park Jiyeon có chút sốt ruột liền hỏi: "Cô à, tôi muốn hỏi là có vấn đề gì sao, nếu không thì làm sao thời gian dài như vậy vẫn chưa thể thanh toán?"
"Cô Park, số liệu xuất ra có chút vấn đề chúng tôi đang cấp bách khắc phục sự cố, làm chậm trễ thời gian quý giá của cô chúng tôi hết sức có lỗi, mong cô thông cảm, rất nhanh sẽ được xử lý tốt."
Người ta đã khách khí như vậy, thì cô cũng không nên nói thêm điều gì nữa, chỉ có thể chờ đợi, sao hôm nay chuyện gì cũng không thuận lợi vậy nhỉ.
Nhưng mà, không đúng! Jiyeon ngay lập tức kịp phản ứng, lập tức truy vấn cô nhân viên lễ tân vừa rồi: "Làm sao mà cô biết tôi họ Park?" Donggun đặt phòng thể nào cũng sử dụng chính tên của anh ta, hoàn toàn sẽ không cố ý nói tên của cô ra.
Cô nhân viên lễ tân hiển nhiên không nghĩ tới Jiyeon sẽ nghĩ tới việc này, có chút bối rối, nên không có trả lời ngay câu hỏi của Jiyeon.
"Là tôi bảo người ở quầy lễ tân giữ em lại trong chốc lát." Taehuyng đi tới trước quầy lễ tân, đem một tấm thẻ đưa cho nhân viên lễ tân, cô nhân viên lễ tân như được đại xá vội vàng tiếp nhận tấm thẻ đi tính tiền.
Jiyeon nhìn hành động của Taehuyng cũng không có ngăn cản, cô cũng không muốn tranh giành với anh việc thanh toán hóa đơn ở chỗ này, mà là trực tiếp đoạt lấy hóa đơn chi tiết mà cô nhân viên lễ tân đưa tới, cô nhìn tới giá cả và dự định lát nữa sẽ lấy tiền trả lại cho anh.
Xong xuôi toàn bộ thủ tục, Jiyeon trực tiếp đi ra ngoài cửa, Taehuyng theo sát ở phía sau, ra đến bên ngoài Jiyeon trực tiếp đem tiền đưa tới trước mặt Taehuyng, Kim Taehuyng nhìn thấy nhưng cũng không hề nhận lại tiền, nói: "Em cho rằng tôi sẽ lấy tiền của em?"
Jiyeon thực sự không quan tâm việc anh ta đùa giỡn, cô nói thẳng: "Vậy anh cho rằng tôi sẽ dùng tiền của anh sao?"
Đối mặt với Jiyeon đang giống như một con nhím, Kim Taehuyng thật là cảm thấy có chút nan giải, ôn tồn nói: "Thật ra tôi cũng không có chi tiền, chẳng qua là ghi lại một chút trên tấm thẻ kia mà thôi, hơn nữa cũng không phải dùng tên của tôi."
Anh đương nhiên không cần tiêu tiền, người khác còn ước gì có thể chiêu đãi Kim thị trưởng anh, nhưng anh cũng không muốn thiếu nợ ân tình của người khác, nên vẫn luôn tính toán rõ ràng. Nhưng anh cũng không có xài tiền, đương nhiên sẽ không cần đến tiền của anh rồi.
Không để Jiyeon có kịp thời gian để rối rắm, Taehuynh nói: "Em đi đâu, tôi đưa em đi." Nói xong anh vịn vào bả vai Jiyeon đi về phía trước.
Jiyeon vội vàng né tránh, gấp giọng nói: "Không cần, tôi tự mình đón xe!"
Kim Taehuyng nhìn Jiyeon như muốn ngay lập tức trốn tránh anh thật xa, gương mặt cũng không còn ôn nhu nổi nữa, trầm giọng nói: "Em có biết hiện tại là mấy giờ rồi hay không?"
Jiyeon cảm thấy phiền chán khi Taehuyng xen vào việc của người khác, nếu không tại anh thì bây giờ cô đã về nhà, chứ không dây dưa mãi như vậy. Còn làm cho cha mẹ cô chưa đi ngủ, vừa rồi đúng là cô đã gọi điện thoại về nhà nói cho cha mẹ biết cô sẽ đi về.
Vì thế ngữ khí cũng càng lúc càng xấu đi: "Tôi đương nhiên biết, tôi là người trưởng thành, sẽ tự chăm sóc được bản thân mình, Kim thị trưởng anh hãy trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi họp mà."
Giọng nói của Taehuyng lãnh đạm dần: "Park Jiyeon em không cần đề phòng tôi giống như đề phòng trộm cướp, lần trước em đã biểu lộ thái độ của em, Taehuyng tôi chưa đến mức sống chết bám dính lấy em như thế, chỉ là em và tôi cũng coi như cũng quen biết được một khoảng thời gian, đã trễ như thế này em về một mình không an toàn, xuất phát từ sự quan tâm đối với bạn bè tôi không thể để cho em tự mình đi về."
Đây mới là vẻ mặt chân chính của Taehuyng, bề ngoài thì đẹp trai phong độ, tao nhã lịch sự, nhưng bên trong thì hoàn toàn không cho phép người khác cự tuyệt mình, căn bản là tâm cơ rất thâm trầm, anh là kiểu người 'tiếu lí tàng đao' (bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác), vì thế cô cũng lạnh nhạt nói:
"Kim thị trưởng, cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng anh và tôi hoàn toàn là người ở hai thế giới khác nhau, không có điểm chung gì đáng nói. Hơn nữa, tôi cũng cho rằng, giữa nam và nữ tốt nhất không nên có tình bạn. Còn có một điểm nữa tôi cũng muốn giải thích với anh một chút, tôi không phải là kiểu phụ nữ như trong tưởng tượng của anh đâu."
Taehuyng bị dáng vẻ dỗ dành không được, hăm dọa không xong của Jiyeon làm tức giận đến mức bật cười:
"Em đúng là giữ mình trong sạch, xem ra trong mắt em, Taehuyng anh là người xấu rồi. Được, tuỳ ý em vậy!" Nói xong liền xoay người quay vào.
Jiyeon hoàn toàn không đem thái độ tức giận của Taehuyng để ở trong lòng, đi đến ven đường chuẩn bị tìm taxi để về nhà, đêm đã khuya nên xe rất ít, mấy chiếc xe đi qua đều có người, không dễ dàng gì chờ đến lúc có một chiếc xe đi tới, cô vừa mở cửa định lên xe, bỗng chốc cánh tay đã bị một người từ phía sau giữ chặt, khiến cô giật nảy mình, ngoảnh lại thì thấy vẫn là Kim Taehuyng.
Chỉ thấy anh giống như chưa hề phát sinh bất cứ chuyện gì không vui với cô, vẻ mặt ôn hoà, giọng điệu thành khẩn: "Vừa rồi là tôi thất lễ, như vậy đi, em về đến nhà thì gọi điện thoại cho anh, nếu không thì gửi một tin nhắn cũng được, em xem như vậy có được không?"
Jiyeon nhìn thấy dáng vẻ như thế này của anh, cảm thấy mình cũng không nên làm tổn thương người khác, gật gật đầu ngồi vào trong xe, nói địa chỉ xe liền rời đi.
Taehuyng đứng tại chỗ nhìn chiếc xe taxi rời đi, ghi nhớ biển số xe sau đó quay trở lại khách sạn.
Cô chỉ gửi một tin nhắn có bốn chữ: Tôi về nhà rồi. Anh rất nhanh chóng gửi lại tin nhắn cho cô: Tốt rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút.
Jiyeon nhìn tin nhắn hồi âm ngắn gọn của anh, cô thật không hiểu được một sự việc đơn giản như vậy mà vừa rồi cô và Taehuyng lại ầm ỹ làm cái gì. Tuy rằng chuyện của Donggun vẫn còn đang phức tạp, nhưng quả thật cô cũng mệt mỏi rồi, một thoáng chốc cô liền ngủ thiếp đi.
Đến cơ quan, Chị Seo nhìn thấy cô tiến vào vội đóng cửa phòng làm việc trực tiếp hỏi: "Jiyeon, điều các cô ấy nói là sự thật? Thực sự là em cùng Kim thị trưởng có quan hệ sao?"
Cái gì? Là ai đã bịa đặt ra tin đồn này! Phản ứng đầu tiên của Jiyeon chính là có người bịa đặt: "Chị Seo, rốt cục là chuyện gì xảy ra thế ạ? Cái gì mà em cùng Chu thị trưởng, em và anh ta có quan hệ gì hả? Từ đâu đến những lời ong tiếng ve này, là ai ạ?"
"Jiyeon, em cũng đừng giấu giếm chị, không phải là thứ Sáu em và Kim Taehuyng ở cùng một chỗ trong khách sạn sao?"
Chị Seo hỏi thật sự nghiêm túc, loại chuyện thế này vừa lớn vừa bé, tất cả những lời đồn đại đó thì cho dù cô có giải thích như thế nào đi chăng nữa cũng là phí công, nếu như đó là những người phụ nữ có tâm tư không đứng đắn thì chẳng nói làm gì, bọn họ còn ước gì có thể có quan hệ với Taehuyng, nhưng riêng Jiyeon không phải là người như vậy, chính vì như thế cô mới dễ dàng bị tổn thương.
Jiyeon lắp bắp kinh hãi, những lời này của chị Seo cho thấy rằng tối thứ Sáu hôm đó khi cô cùng Kim Taehuyng ở trước cửa khách sạn tranh chấp đã có người nhìn thấy được, nhưng bản thân họ lại tự suy diễn ra toàn bộ nội dung cuộc tranh chấp đó, chẳng trách Jin chủ nhiệm có vẻ mặt lấy lòng, còn chị Lim thì không giống như bình thường nói những lời châm biếm mỉa mai với cô.
"Chị Seo, ngày đó chỉ là em đang ở trước cửa khách sạn đúng lúc gặp được Taehuyng, em và anh ta hoàn toàn một chút quan hệ cũng không có, cũng không nói quá một vài câu."
Chị Seo vẫn là nửa tin nửa ngờ: "Vậy không có việc gì thì em đi khách sạn làm cái gì?"
Jiyeon có chút xấu hổ, chỉ có thể nói ra: "Là em đi cùng với chồng, không liên quan gì đến Kim Taehuyng."
Chị Seo cười khì khì lên tiếng: "Các em đúng là người trẻ tuổi, đều đã kết hôn rồi còn đi thuê phòng khách sạn, muốn cả ngày ở trong đó làm cái gì?"
Jjyeon cười cười không được tự nhiên, chị Seo thở dài nói:
"Haizz, việc này thật là có miệng cũng không nói rõ rồi. Ngày thứ Sáu hôm đó Seolhuyn đi cùng chồng cô ta, em có biết chồng cô ta là Jung chủ tịch bên công đoàn, hai người này đi cùng với Jin chủ nhiệm uống rượu thì nhìn thấy, kết quả là hôm nay đặc biệt tới sớm, gặp mọi người đã nói tối hôm đó thấy em cùng Kim thị trưởng dây dưa từ khách sạn đi ra, một mình cô ta nói thì còn có thể không tin, chủ yếu là Jin chủ nhiệm cũng đã ở đó."
Nhìn sắc mặt khó coi của Jiyeon, chị Seo nói: "Chuyện này em cũng không cần để ở trong lòng đâu, em cũng biết các đơn vị như cơ quan chúng ta yêu thích nhất chính là những tin đồn như thế này, em hãy thư giãn một chút, qua một thời gian bọn họ cảm thấy chán, cũng sẽ không có việc gì rồi"
Jiyeon đương nhiên biết, cho dù hiện tại cô có đưa ra băng ghi hình cô cùng Donggun cùng đi vào khách sạn, cũng sẽ không thể ngăn chặn được những tin đồn bên ngoài, chỉ có thể gắng gượng, cô nghiến răng thầm hận Kim Taehuyng đã làm mọi người hiểu lầm, nhưng cũng không có biện pháp, tuy rằng xuất hiện những lời đồn đại này, nếu lãnh đạo biết thì đối với cô càng thêm tốt, nhưng mà sống chung với những đồng nghiệp khác sẽ không tốt như vậy, đặc biệt là những người giống như chị Lim cứ thái độ liếc xéo mồm miệng với cô cả ngày.
Chuẩn bị tốt tâm lý, Jiyeon đi ra khỏi phòng làm việc của chị Seo, đi tới trung tâm thông tin, dọc đường có nhiều người có vẻ mặt nịnh nọt, có người thì làm ra vẻ như không hề quen biết cô, Jiyeon đều làm như không hề phát hiện, điều này khiến cho Jiyeon có cảm giác khoảng cách ngắn ngủi hôm nay mà cô như đi ngàn dặm cuối cùng cũng đến được phòng làm việc của mình, cô ngồi ở đó muốn khóc mà không khóc được, muốn nổi giận mà cũng không được, cô thật sự chết lặng.
Đúng lúc này tiếng điện thoại di động vang lên, cô chậm chạp nhận điện thoại, là Donggun gọi tới: "Jiyeon, anh quyết định ngày kia sẽ đi bệnh viện."
Đến bệnh viện, khi nhìn kết quả Donggun chết lặng tiêu cực về vấn đề sinh lí của mình.
" Chúng ta cùng nhau cố gắng" Jiyeon ngồi trên băng ghế bệnh viện nắm tay thật chặt an ủi chồng cô
Trong thời gian này, để gạt bỏ những cản trở làm cho hai người bị ngăn cách nhất, Donggun thực sự trở thành một người chồng tốt, trừ bỏ việc không phải là vợ chồng chân chính thực sự, Donggun không ngừng tạo ra cho Jiyeon những ngạc nhiên vui mừng, có thứ gì tốt cũng nghĩ đến vợ mình đầu tiên, Jiyeon tăng ca anh ta cũng sẽ thường xuyên tới đón cô tan tầm.
Đồng nghiệp trong cơ quan Jiyeon nhìn thấy hai vợ chồng cô như vậy, cũng dần dần hoài nghi câu chuyện của Seolhuyn, những lời đồn đại và bàn tán vô căn cứ cũng ít hơn rất nhiều, ngay cả Seolhuyn cũng không còn kỳ quái đối với cô nữa.

(VYeon) Hơn Cả Hôn NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ