Từ sau khi nghe Ha chủ nhiệm nói về chuyện cô sắp được điều đến làm việc ở thành phố, cả ngày tâm tình của Jiyeon đều không yên, sợ việc này sẽ trở thành sự thật. Nếu như cô thật sự đi đến thành phố, thì chuyện này quả thật giống như trở thành trò cười rồi, một nhân viên ngoài biên chế lại có thể được tạm thời điều chuyển đến Tòa thị chính để hỗ trợ, Tòa thị chính thật sự là không còn ai sao?
Mặc dù Jiyeon cảm thấy việc này là rất hoang đường, nhưng chỉ e là với tính cách không quan tâm của Kim Taehuyng , thật sự sẽ hành sự như thế, cô muốn gọi điện thoại cho Taehuyng , kết quả phát hiện ra là bản thân cô cũng không có lưu số điện thoại di động của anh, ngay cả số máy bàn ở phòng làm việc của anh cô cũng không nhớ, cũng không thể gọi điện thoại đến từng tầng của Tòa thị chính để hỏi, vả lại làm sao có thể dễ dàng tìm được Taehyung chứ, hỏi Ha chủ nhiệm thì càng không có khả năng thực hiện được, với lại cô cũng không thể mở miệng ra hỏi được, tuy rằng gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo lửa, nhưng cũng không biết làm thế nào.
Sau khi tan tầm cô mang cõi lòng tràn đầy tâm sự trở về nhà, vừa mở cửa thì đã thấy Donggun đứng ở đó cười hề hề, Jiyeon tò mò hỏi: “Hôm nay anh làm sao vậy? Lại còn xếp thành hàng chào đón hả?”
Donggun nhận lấy chiếc túi của Jiyeon cất đi, lại còn giúp cô cởi áo khoác ngoài, nói: “Cơm chiều anh đã làm xong rồi.”
Jiyeon lại càng ngạc nhiên: “Anh nấu cơm rồi hả? Không phải là đang nói đùa đó chứ?”
Vào phòng, chỉ thấy trên bàn cơm ở trong phòng bếp nhỏ phía bên trái phòng khách đã bày biện đầy đủ, hóa ra là ăn lẩu. Jiyeon liền minh bạch, Donggun từ nhỏ đến lớn cũng không phải động tay động chân vào việc gì, làm sao có thể nấu cơm được, tất cả những thứ này đều là mua đồ ăn sẵn.
Donggun cười nói: “Có phải anh làm hay không đâu có gì quan trọng, quan trọng chính là tâm ý của anh, anh cũng đã cố gắng để khi vợ anh về đến cửa liền có bữa cơm nóng hổi để ăn.”
Donggun tạm thời thả lỏng tâm tình, nhìn nguyên liệu được chuẩn bị đầy bàn trông cũng có vẻ ngon miệng, cô rửa tay sạch sẽ cùng Donggun ngồi xuống và bắt đầu ăn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Donggun nói: “Jiyeon , hôm nay anh cũng được xem như là nở mày nở mặt, Khoa Kỹ thuật của bọn anh được Han cục trưởng đến thăm, lại còn khen ngợi anh vài câu đấy.”
Jiyeon nói: “Ồ, thật là tốt quá! Lý do vì sao thế?”
Donggun nói: “Bởi vì trong khoảng thời gian này anh có tăng ca làm thêm giờ, toàn bộ khoa của anh một ngày cũng không ngừng tăng ca, chuyện anh không đi du lịch cũng được nói ra, còn nói anh thật sự có trách nhiệm trong công việc, có thể lấy đại cục làm trọng!”
Nhìn Donggun cao hứng giống như một đứa trẻ, Jiyeon cảm thấy Donggun thật đúng là dễ dàng thỏa mãn, nhưng mà có thể được người khác tán thành đối với một người không có sở trường về giao tiếp như Donggun mà nói quả thật rất đáng để chúc mừng.
Hai người vô cùng cao hứng, ăn cơm xong, Donggun lại giành lấy phần rửa chén bát, Jiyeon không có việc gì để làm, đành phải đi vào thư phòng mở máy tính ra chơi game một chút, cô chơi liên tục đủ trò mà không thấy chán, cô đang lơ đãng chơi game thì bỗng nhiên bị Donggun đưa tay ôm lấy từ phía sau, Jiyeon hỏi: “Anh đã dọn dẹp xong rồi à?”
Donggun cúi đầu kề sát bên má Hạ Chân Ngọc nói: “Em yên tâm đi, anh dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.” Sau đó liền nhẹ nhàng hôn lên mặt Jiyeon .
Jiyeon mặc cho Donggun ôm hôn cô vô cùng thân mật như vậy, nhưng cũng không ngừng di chuyển con chuột trên màn hình. Donggun nhìn nhìn nói: “Trò này có cái gì hay mà anh thấy suốt ngày em vừa mở máy tính ra liền chơi trò này.”
Jiyeon nghe xong cười cười không lên tiếng, lúc này cô cảm giác được bàn tay của Donggun đang tìm kiếm xuống dưới, từ cổ áo ngủ trực tiếp thò vào bên trong, sau đó anh ta nắm lấy chỗ mềm mại của cô nhẹ nhàng xoa nắn. Jiyeon đã cố gắng thay đổi những cảm xúc của bản thân mình, nhưng đáng tiếc là tựa như ngày thường vẫn không có cảm giác. Đôi tay của Donggun vẫn luôn tạo cho cô cảm giác mềm mại nhẹ nhàng giống như tay phụ nữ, không gợi lên cho cô một chút gợn sóng kích thích nào.
Ngay sau đó môi Donggun cũng hôn qua hôn lại trên cổ Jiyeon , nơi nào cũng cọ xát thật lâu, cúc áo trên người Jiyeon đã hoàn toàn bị cởi bỏ, Donggun đứng ở phía sau Jiyeon , bàn tay cũng tiếp tục thăm dò xuống dưới, khuôn mặt anh ta cũng kề sát tới muốn hôn lên môi Jiyeon .
Jiyeon có thể đối mặt với Lý Nguy thật sự là đang khảo nghiệm chính bản thân mình, cô có chút bài xích cùng anh ta hôn môi, cũng không phải là chỉ nhằm vào Donggun , mà ngay cả Kim Taehyung cô cũng không muốn, có lẽ cô cảm thấy đối với phương thức thân mật này không hợp vệ sinh, nhưng mà sau này lại bị Kim Taehuyng hôn thành quen, năng lực thích ứng của con người thật đúng là mạnh mẽ.
Vì không muốn nên cô quay đầu đi, nụ hôn của Donggun rơi vào khóe miệng của cô, Donggun cũng không quá để ý, tiếp tục hôn lên những chỗ khác. Hô hấp Donggun có chút dồn dập nói: “Jiyeon , hôm nay anh thực sự rất cao hứng, hơn nữa anh cũng có lòng tin. Em hãy chờ anh, anh nhất định sẽ cố gắng, khẳng định sẽ không để cho em đi theo anh chịu khổ!”
Lúc này Jiyeon mới chính thức hiểu rõ, hóa ra hôm nay Donggun hưng phấn như vậy vẫn là vì lãnh đạo đơn vị khen anh ta, đây thật sự làm cho người ta khóc không được mà cười cũng không xong, vậy nếu tương lai bị lãnh đạo phê bình một câu chắc là khó chịu đến chết.
Cuối cùng Donggun cũng ngừng tay, đối với Jiyeon nói; “Em chơi đi, anh đi nghiên cứu chứng cứ xem có phát hiện ra được điều gì hay không.”
Jiyeon hỏi: “Anh còn muốn đi đến cơ quan? Đã muộn thế này rồi, chừng nào thì anh trở về?”
Donggun suy nghĩ một chút rồi nói: “Ban ngày ầm ĩ nên anh không tĩnh tâm được, em không biết hôm nay bởi vì Han cục trưởng khen ngợi anh hai câu, trong lòng bọn họ cũng không dễ chịu đâu, chưa nói đến, anh cũng không đi quan tâm tới bọn họ làm gì. Buổi tối không có người nên rất yên tĩnh anh mới có thể xem xét kỹ càng vật chứng. Em không cần chờ anh, nhớ khóa kỹ cửa vào, anh có mang theo chìa khóa.”
Đưa Jiyeon ra cửa, cô kiểm tra cửa hai ba lần rồi mới đi vào, cũng không có tâm tình chơi game nữa, ngồi ở trên ghế sô pha ngẩn người xem ti vi, lúc này di động vang lên, cô nhìn vào cuộc gọi đến cảm giác như đây là số điện thoại của Kim Taehyung .
“Em đang làm gì đó?” Quả nhiên là giọng nói uể oải của Taehyung.
“Xem ti vi”. Jiyeon trả lời ngắn gọn.
“Vậy thì có cái gì hay, nếu không anh đến đón em, anh đưa em đi ra ngoài chơi.”
Nghe giọng nói của Taehyung không giống như là đang nói đùa, Jiyeon vội vàng nói: “Không được, đã muộn thế này rồi tôi không thể đi ra ngoài.”
“Em sợ chồng em?” Taehyung khẽ cười hỏi.
“Đây không phải là sợ hay không sợ, dù sao tôi cũng sẽ không đi ra ngoài, anh đừng tới.”
Taehyung nở nụ cười ha ha, nói: “Vậy thì ngày mai nhé, ngày mai hết giờ làm việc em ở phố Myungdong chờ anh, anh sẽ đến đón em.”
Jiyeon không có đáp lời, cô có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi: “Tôi muốn hỏi anh chuyện này, tôi nghe nói cấp trên muốn tạm thời điều tôi đến thành phố để hỗ trợ, chuyện này có phải là sự thật không?”
“Em nắm bắt thông tin nhanh nhỉ, là ai nhanh miệng như vậy, thật đúng là có chuyện như vậy.” Kim Taehyung trả lời.
Lúc này Jiyeon thật là nóng nảy: “Có phải là chủ ý của anh hay không? Tôi nói cho anh biết, tuyệt đối không thể làm như vậy, tôi không đồng ý!”
Taehyung cười hì hì nói: “Em phản ứng kịch liệt nhỉ, như vậy đi, ngày mai gặp mặt rồi bàn lại.” Nói xong liền cụp điện thoại.
Trong lòng Jiyeon thật sự rối loạn, suy nghĩ ngày mai gặp mặt nhất định phải xóa bỏ đi ý niệm trong đầu này của Taehyung Nhưng mà lúc này cũng không quên đem số điện thoại di động của Taehyung lưu lại.
Buổi sáng hôm sau, Jiyeon rời khỏi giường, phát hiện ra Donggun đêm qua cũng không có trở về, cô thở dài thu dọn đồ đạc một chút rồi đi làm. Khi sắp đến giờ tan tầm, cô vẫn còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào với Lý Nguy về chuyện buổi tối hôm nay cô sẽ về nhà muộn, thì trái lại Donggun đã gọi điện thoại đến trước, nói là buổi tối nay anh ta ăn cơm tại cơ quan, có lẽ đêm nay sẽ về, nhưng cũng chưa nói là mấy giờ, chỉ khẳng định là hôm nay có trở về, sẽ không giống như hôm qua không có trở về nhà.
Jiyeon bảo anh ta chú ý giữ gìn sức khỏe, không cần quá mức nôn nóng sau đó liền cúp máy. Cô nghĩ rằng dù sao án tử đó cũng không phải chỉ dựa vào năng lực của một người là có thể phá án được, Donggun có đôi khi chỉ vì cái lợi trước mắt.
Cô đi đến chỗ mà hôm qua Taehyung bảo cô ở đó chờ, không lâu sau thì Taehyung tự mình lái xe đi tới. Lúc ở trên xe, Jiyeon không đợi Chu Cẩn Vũ hành động, cô tự mình thắt dây an toàn. Taehyung nhìn cô nở nụ cười, nghiêng người dùng sức hôn ở ngoài miệng Jiyeon một cái rồi nói: “Em tự mình thắt, nhưng chuyện anh cần làm thì anh vẫn phải làm?”
Jiyeon trừng mắt nhìn anh, vừa định nói chuyện thì Taehyung đã mở miệng nói trước: “Về đến nhà rồi nói”.
Jiyeon hỏi: “Nhà nào?”
Taehyung thản nhiên nói: “Đương nhiên là nhà anh rồi.”
Jiyeon nghe xong không nói gì, thích đi đâu thì đi, dù sao thì đến nhà anh còn tốt hơn so với đến những chỗ khác, ở bên ngoài dễ dàng làm cho người khác nhìn thấy. Nhưng mà đi đến Yongsan có chút quá xa, đến lúc đó thì mấy giờ cô mới có thể về đến nhà đây.
Kết quả là không tới 20 phút xe đã chạy vào tòa nhà Green Lake nổi tiếng ở trung tâm thành phố. Lúc này Jiyeon mới hiểu được nhà mà Taehyung nói đến không phải là Yongsan, lại thấy bản thân cô thật sự là không có kiến thức, Taehyung đâu có thể nào mỗi ngày lại chạy xe đi tới đi lui xa như vậy, rồi cô lại cảm thán cuộc sống xa xỉ của những kẻ có tiền, tuy rằng không biết Taehyung có bao nhiêu bất động sản ở các nơi, nhưng mà trong mắt Jiyeon đây đã là địa chủ, hơn nữa là địa chủ cực kỳ giàu có.
Bảo vệ khu chung cư cao cấp cũng đã nhận ra xe của Taehyung cung kính cúi chào liền lập tức cho xe đi, Jiyeon mới chỉ nghe danh của khu Green Lake, ngay cả cổng của khu này cũng chưa từng tới. Nghe nói trong khu này có một cái hồ nhân tạo khá là tráng lệ, hơn nữa nơi này không phải có tiền là mua được, quan trọng nhất phải là người có quyền thế, những người sống ở nơi này đều là quan chức ở trong tỉnh, trong thành phố, thậm chí còn cả lãnh đạo ở trung ương lui đến. Đương nhiên những điều này đều là nghe nói, Green Lake đối với những người dân nhỏ bé như cô mà nói thật sự là rất thần bí.
Đi theo Jiyeon vào cửa đơn nguyên, tổng cộng có bốn thang máy, tầng sáu là cao nhất, đi ra thang máy cô mới biết được mỗi tầng chỉ có một hộ gia đình sinh sống. Jiyeon kinh ngạc cảm thán, đây là khu vực vàng của trung tâm thành phố nha, một khu lớn như vậy còn không phải là nhà cao tầng, hơn nữa một tòa nhà lại ít căn hộ như vậy, vậy thì để có được căn nhà này phải mất rất nhiều tiền đấy nhỉ.
Lúc vào phòng cô lại cảm thán một phen, căn phòng được trang hoàng sang trọng lại có phong cách, cô nghĩ coi như là mình được mở rộng tầm mắt. Taehyung bảo Jiyeon ngồi ở trên ghế sô pha, còn anh thì đi thay quần áo, lúc trở lại anh ngồi ở trên ghế sô pha hơi nghiêng người gối đầu ở trên đùi Jiyeon . Jiyeon hoảng sợ nói: “Anh ngồi thế không được hay cho lắm.”
Taehyung nhắm đôi mắt nói: “Đừng làm rộn, để cho anh nằm một lát, hôm qua xã giao đến khuya, đến giờ vẫn chưa có được ngủ.”
Jiyeon nhớ tới tối qua, hóa ra anh nói muốn đón cô thật sự là lừa cô, lúc đó anh vẫn còn đang xã giao, mà cô còn khẩn trương như thế. Ngay sau đó cô đẩy đẩy anh ra và nói: “Nếu anh mệt thì phải đi nằm nghỉ ngơi cho tốt, anh nằm như thế một lát nữa chân tôi sẽ bị mỏi.”
Jiyeon nghe xong liền ngồi dậy, lúc này vốn là muốn ôm Jiyeon cùng nhau nằm xuống trên ghế sô pha rộng lớn, anh nói: “Vậy hai chúng ta cùng nằm ở đây.”
Lúc này Jiyeon cũng không đẩy anh ra, nhìn anh quả thật là có vẻ mệt mỏi, liền này: “Anh đợi một lát nữa rồi hãy ngủ tiếp, tôi muốn cùng anh nói tiếp chuyện hôm qua, anh quyết định như thế nao?”
Taehyung hồi lâu cũng chưa có nói chuyện, Jiyeon lại hỏi một lần nữa mới dường như nghe được lời anh nói: “Em nói đến chuyện tạm thời điều chuyển à, đó là do Yoo trưởng phòng đề cập, anh không đồng ý, như vậy không tốt đối với em.”
Jiyeon oán hận nghiến răng nghiến lợi, chỉ có một câu vô cùng đơn giản như vậy, vậy mà hôm qua trong điện thoại anh không nói, hại cô phải suốt ngày lo lắng, vì thế cô muốn đẩy Taehyung ra để đứng lên, lại hoàn toàn không đẩy được, thử lại vài lần vẫn là không thể, trái lại còn khiến cho Taehyung mở mắt cười ha ha.
Jiyeon nhìn anh nói: “Cười cái gì mà cười, anh buông ra, tôi muốn về nhà.”
Taehyung nghiêng người đem Jiyeon đặt ở dưới thân, thấp giọng nói: “Thế nào? Nhận được thông tin chính xác rồi, liền thả lỏng tâm tình, muốn trở mặt, hửm?
Jiyeon bị anh đè ép có chút không thở nổi nói: “Anh đứng lên trước đi, tối hôm qua trong điện thoại làm sao anh không nói cho tôi biết?”
Taehyung hơi nghiêng người một chút nhưng vẫn còn đè nặng lên cô, cười nói: “Tối hôm qua anh nói thì em còn có thể ngoan ngoãn cùng anh gặp mặt sao? Cô bé ngốc, anh hiểu rõ em mà.”
“Kim Taehyung , anh chính là con hồ ly, ở trước mặt anh ai có thể không ngốc!” Jiyeon nghe Taehyung bảo cô là cô bé ngốc nên không vừa ý.
“Làm sao mà cứ liên tục gọi cả họ cả tên anh như vậy, em gọi dễ nghe một chút anh liền buông em ra.” Taehyung trêu đùa Jiyeon .
Jiyeon không để ý đến anh, nhưng anh vẫn tiếp tục không buông tha cho cô, lại tăng thêm lực đạo, khuôn mặt Jiyeon có chút kìm nén đến hồng lên, cô nói: “Tôi sẽ không gọi.”
Taehyung nghĩ nghĩ nói: “Để anh dạy cho em, gọi —— anh yêu đi.”
Jiyeon không nhịn được cười ra một tiếng, da mặt Taehyung thật đúng là dầy, cô nói: “Cũng không có sai biệt lắm gọi anh già còn nghe tạm được.”
Taehyung cười cười có ý xấu, nói: Nếu không —— gọi là chú đi.”
Khuôn mặt Jiyeon lúc này không phải là nghẹn hồng mà đúng là đỏ bừng, nói: “Anh đúng là biến thái!”
Taehyung cười lớn hơn nữa: “Đây có là cái gì, chú so với cháu thật sự ít hơn nhiều, huống chi so với em anh còn lớn tuổi hơn, không thiệt thòi.”
Nói xong mở miệng cười quái dị nói: “Cục cưng ngoan, ngoan chú thương nha”, rồi sau đó liền trực tiếp ngậm lấy môi Jiyeon .
Jiyeon thật không nghĩ tới ngày thường vẻ mặt Taehyung đứng đắn như thế, vậy mà lúc riêng tư cá nhân lại lớn mật như vậy, thật sự là cái chuyện buồn nôn thế mà cũng làm ra được, mấy lời ghê tởm đó mà cũng dám nói. Cùng lúc đó cô cũng bị anh hôn đến mơ mơ màng màng.
Taehyung đặt cả người mình lên trên người Jiyeon , không để lại một chút khe hở nào, anh cực kỳ yêu thích tư thế cùng Jiyeon tiếp xúc thân mật như vậy, tâm lý cùng thân thể đều khiến cho anh cảm thấy thỏa mãn cũng dễ chịu.
Một tay của Taehyung từ chỗ vạt áo của Jiyeon thò vào bên trong, cô bé này nhìn không quá mập, nhưng mà ngực cô lại rất no đủ. Taehyung yêu thích không muốn buông tay, không ngừng qua lại vân vê nhào nặn ngực Jiyeon. Một tay xoa nắn khối tròn cao ngất phía trước ngực cô, còn tay kia thì cởi bỏ chiếc quần của Jiyeon .
Jiyeon bị Taehyung khiến cho vừa nóng lại vừa thở gấp, cái gì cũng không quan tâm, chỉ có thể trầm mê trong những cơn bão táp mãnh liệt do đôi tay của Taehyung tạo ra. Nhưng mà cũng cô cũng chắc chắn rằng cô đối với Donggun thật sự là không có cảm giác, hóa ra đúng là phụ nữ đều thích người đàn ông mạnh mẽ. Người đàn ông như vậy có thể thỏa mãn cực độ lòng hư vinh của phụ nữ.
Taehyung buông môi Jiyeon ra, nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Jiyeon khi ý thức được việc này, anh cười tà khí, nói: “Bé ngoan, một chút nữa chú sẽ cho em ăn ngon, có muốn hay không? Hửm?”
Sau đó không đợi Jiyeon kịp phản ứng, anh lại hôn lên lỗ tai cô, rồi liền từ vạt áo đã rộng mở của cô hôn xuống, Jiyeon vẫn nhắm nghiền hai mắt, hiện tại cô cảm thấy Taehuyng đang ở chỗ cổ của cô cắn cắn lại liếm liếm, liền có chút động tình rên rỉ một tiếng, cuối cùng bản thân cô vẫn là hướng về phía Taehyung khuất phục rồi.
Jiyeon đang cảm khái, thì cảm thấy sức nặng trên người mình lập tức nhẹ đi, lại đợi trong chốc lát cũng không thấy Taehyung có động tác gì. Jiyeon có chút hoang mang mở mắt ra, thì thấy Taehyung đã ngồi dậy, vẻ mặt ầm trầm nhìn cô chằm chằm, không hiểu anh sao lại thế này.
Taehyung nhìn Jiyeon trong chốc lát, sau đó châm chọc bới móc mở miệng nói: “PARK JIYEON , cùng một lúc phải đối phó với hai người đàn ông em không thấy mệt mỏi sao?”
BẠN ĐANG ĐỌC
(VYeon) Hơn Cả Hôn Nhân
FanfictionKim Taehyung Thị trưởng thành phố Seoul - người đàng ông quyền lực trong giới chính trị, Lão Ngũ Vương coi trời bằng vung trong gia tộc Kim gia quý tộc quyền quý bậc nhất Hàn Quốc.Đây đúng là một người đàn ông cực phẩm, cao 1m8, lưng áo thẳng tắp...